Chap 42: Chút chuyện

18.3K 1.2K 645
                                    

Mọi công việc dần được giải quyết một cách ổn thoả và bận bịu, cậu và hắn cũng dần xa cách nhau. Mỗi người một nơi chạy trăm công nghìn việc. Mời họ hàng, tìm MC, tìm nơi tổ chức...đủ thứ chuyện phải giải quyết mà trong khi ngày cưới đang đến gần. Khoảng cách của cả hai cũng vì thế mà đang ngày càng xa cách. Khiến cho Jungkook bắt đầu tiêu cực và suy nghĩ lại quyết định của mình. Hắn cũng không kém là bao, vì quá bận lại không được gần bé người yêu làm cho hắn phát điên mà càn quét đủ bang phái. Công việc chuẩn bị đã ngập đầu còn phải giải quyết việc Eliza Pao quậy quá bên bang. Đã vậy mấy ngày phải ăn chay rồi, hắn bứt rứt không chịu được. Tối đó Taehyung lại về muộn, đã hơn 12 giờ đêm rồi, căn nhà tối om không chút ánh sáng, cậu chắc cũng đã ngủ sâu. Như một thói quen hắn thở dài cất tiếng

- Anh về rồi bé ơi.

Cởi bỏ chiếc áo vest và sơ mi trắng ném đại xuống thảm, hắn ngả người ra sofa, ngẩng mặt nhìn trần nhà đầy mệt mỏi. Jungkook đứng ở cầu thang, trợn tròn mắt lia xuống dưới, nhìn chằm chằm vào hắn, tóc xoã dài che gần khuất gương mặt. Hắn ngơ ngơ một hồi, dụi mắt cười khẩy. Rút cái móc khóa hello kitty ra xoa xoa hôn hôn lên nó rồi lại ngẩng lên. Cậu vẫn rũ tóc trợn tròn mắt nhìn hắn. Taehyung há to mồm hét lớn rồi trực tiếp sùi bọt mép ngất xỉu.

- AAAAAAAAAA CHU NGHÍNH MAAA

Cậu vội vã chạy xuống, kéo cái khăn dài trên đầu đắp cho hắn

- Tội nghiệp daddy, làm mệt đến mức phải hét lên như vậy rồi ngủ quên luôn. Nãy còn tưởng trộm, sợ muốn chết.

Cậu chỉnh lại tư thế cho hắn rồi đi dọn dẹp lại một chút nhưng không dám bật đèn vì sợ hắn tỉnh giấc. Cầm chiếc áo sơ mi hắn lên cậu cười một lúc rồi tắt ngấm. Ánh mắt vội vã quay qua nhìn hắn, cậu có chút run mà nhấc chiếc áo lên gần mũi hửi hửi. Xong liền lập tức bật khóc

- Oaaaaaaaaaaaaaaa. Mọc sừng rồi!

Taehyung đang đè cậu làm trong cơn mơ thì bị tiếng khóc gọi về. Mở mắt đã thấy cậu ngửa cổ gào mồm, nước mắt nước mũi đua nhau chảy ra. Hắn hấp tấp bật dậy liền dẫm phải cái mép thảm mà té dập thẳng mặt xuống đất. Cậu không nhịn được bèn cười. Vừa khóc vừa cười lẫn lộn luôn. Thấy hắn dậy cậu liền lấy luôn cái áo sơ mi trắng đó chùi chùi mặt mũi

- Ơ kìa, bảo bối nhỏ? Sao khóc vậy? Ơ ơ.

- Ơ quả mơ không hột.

Cậu ném cái áo về phía hắn rồi tiếp tục gào mồm. Taehyung hoảng lắm, hắn ôm chiếc áo bò tới phía cậu, ánh mắt rưng rưng như sắp khóc

- Jungkookie, sao khóc vậy?

Cậu càng ức hơn mà ôm mặt nức nở. Hắn lấy lại tác phong, ngồi dậy ôm chặt cậu vào lòng. Đan tay vào mớ tóc ướt đẫm xoa đều

- Ngoan, không khóc.

Jungkook nghiến răng nghiến lợi đẩy hắn ra, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

- ĐI RAAAAA

- Ơ, thôi mà bé...

Taehyung kéo cậu về phía mình, nhưng lại bị cự tuyệt đẩy ra. Hắn chạy lại bật đèn, tìm mọi cách dỗ cậu. Bánh kẹo, đồ chơi, kể cả mô hình thủy thủ mặt trăng cậu thích hắn đều mang ra hết. Nhưng càng khiến cậu khóc to thêm, quẫn quá hắn bất lực, lấy cái thau to để ở giữa hai người, mở một bản nhạc buồn rồi gào mồm khóc cùng cậu.

Được Kim Daddy bao nuôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ