năm.

2.1K 230 57
                                    

"Thằng Hanh đâu rồi, mày ra đây tao biểu!"
Kim Thái Bảo đùng đùng từ trong phòng đi ra.

"Dữ lắm rồi, cái nhà này loạn rồi!"

"Dạ con nghe cha"
Thái Hanh hắn dường như cũng biết chuyện gì sắp sửa xảy ra với hắn, với căn nhà này.

"Trời đánh mày"

"Thằng nghịch tử! Mày bị bệnh gì rồi phải không hả?" Thái Bảo vừa nói vừa chỉ tay dí thẳng vào trán của hắn.

Chát

"Cha" hắn lên tiếng nhưng chưa kịp nói gì đã bị Kim Thái Bảo cắt ngang.

"Mày câm miệng, tao đi kêu thầy về cúng cho mày, mày bị ma xui quỷ khiến nên mới dám làm ba cái chuyện xằng bậy này phải không?"

"Tao, tao không có đứa con bất hiếu như mày"

"Mày không phải con tao" Thái Bảo ôm lấy ngực trái mà ngã xuống bộ ghế gỗ lớn của nhà rồi thở dốc.

Bà Hạnh cũng không còn cách nào khác, chỉ dám im lặng, thường ngày Thái Bảo sẽ "đội vợ" lên đầu mà sống. Nhưng hôm nay, thời gian này, tại căn nhà này, ông không thương tiếc mà ra tay với chính thằng con mình thương đứt ruột.

.
.
Ngày xưa, Thái Bảo có một người bạn thân. Trùng hợp thay người bạn đó của ông cũng mang lòng thương một người đàn ông cùng làng.

Rồi thì chuyện đó cũng bị đồn ầm lên trong làng mà ông ở, cuối cùng cũng tới tai Thái Bảo.

Cái ngày mà ông biết được chuyện liền một mực tránh xa người kia ra vì sợ người ta lây bệnh cho mình. Người trong làng lúc đó ai ai đi ngang qua người kia cũng không dám nhìn tới.

Vì người ta nói hắn ta mắc bệnh nặng mà còn có thể lây lan hay còn được bêu rếu bằng cái tên "đồng tính luyến ái".

Cho tới một ngày người bạn thân kia, hắn ta quyết tâm cãi lại cha mẹ, nghe theo trái tim mà bấp chấp đến với người mà hắn yêu thương.

Hắn bỏ đi biệt xứ...

Nhưng nói là bỏ đi chứ có biết đi đâu về đâu khi không hề có đồng bạc nào trong túi.

Một thời gian, rồi thì gia đình cũng tìm tới nơi hắn và người kia đang ở.

Hắn bị bắt về, bị đánh đập dã man, gia đình hắn đối xử với với hắn còn thua cả một con vật ngoài đồng ruộng.

Cứ nghĩ đánh đập xong thì mọi chuyện sẽ qua. Nhưng không, gia đình hắn lại kêu thầy tới cúng bái vì nghĩ rằng có ma nhập vào xác con mình mà làm điều xằng bậy, làm con mình suy nghĩ lệch lạch, tư tưởng không đúng với đạo lý làm người.

Người bạn thân của ông tới một ngày rốt cuộc không thể suy nghĩ thông suốt, người đó đã tự tử. Vài hôm sau một số người trong làng thấy được xác người kia nổi lềnh bềnh ở con sông cạnh làng, trong tay hắn vẫn giữ khư khư bức thư đã bị ướt và ố vàng gần hết. Bức thư đó viết như vầy.

"Thưa tía, thưa má!

Con là Lê Văn Lâm, là con của tía má. Lúc tía và má đọc được bức thư này có lẽ con đã nhắm mắt và gặp được người con yêu ở nơi chín suối.

tình tàn [taekook]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ