Chủ nhật, Cung Tuấn dậy thật sớm đến hồ nước của đội sản xuất câu được hai con cá trắm đen lớn. Từ năm ngoái đội đưa cá bột vào nuôi, mỗi người có thể dùng nhục phiến(*) đổi lấy cá tươi tự câu, nhiều ít có thể cải thiện bữa ăn một chút. Khi trở về đi ngang qua mảnh rừng nhỏ chỗ cửa thôn, anh đang tính toán xem nên chế biến hai con cá thế nào, tâm tình không tệ, miệng phát ra tiếng ngâm nga, đột nhiên nghe thấy sâu trong rừng như có tiếng người cãi nhau. Cung Tuấn lấy làm lạ. Sáng sớm chủ nhật, ai lại chạy đến chỗ vắng vẻ này gây lộn? Bèn mang theo cần câu cùng thùng nước men theo thanh âm tìm đến.
Mảnh rừng này tuy không nhỏ nhưng cũng không rậm rạp. Sớm mấy năm mất mùa vỏ cây đều bị đào sạch sẽ, cây cũng chết hết đến bảy tám phần, còn lại một ít sống dở chết dở, nhiều năm trôi qua nhưng vẫn thưa thớt. Cung Tuấn rất nhanh đã nhìn thấy tên nổi danh vô lại trong thôn, Lâm Tam, cùng hai tên hồ bằng cẩu hữu đang kêu la khoa tay múa chân vây quanh một người. Người kia ngồi xổm ngồi dưới đất, tóc dài không đều loà xoà trên mặt, không thấy rõ tướng mạo. Đang là giữa hè, cỏ dại tươi tốt tràn đầy, quần người nọ vốn bẩn đến thức không rõ màu đã bị cỏ nát nhuộm thành xanh nhạt.
"Sáng sớm đã làm gì đây?" Cung Tuấn vốn là không quen nhìn bộ dáng lưu manh cà lơ phất phơ của Lâm Tam. Gã tham gia Hồng vệ binh, sau đó càng vô pháp vô thiên, thường xuyên khi dễ thôn dân hiền lành. Những sự tình như ăn trộm, đánh nhau ẩu đả, thậm chí trêu ghẹo tiểu cô nương đều làm không ít. Nếu ai tố cáo gã với trưởng thôn, gã sẽ lấy lý do tìm tới cửa nhà chọn thứ đáng giá đập phá, làm nhà người ta gà chó không yên. Đụng đến cái loại gì cũng không sợ này, trưởng thôn cũng không có biện pháp, chỉ có thể để cho mọi người tận lực lờ phăng gã đi.
"Ơ, bác sĩ Cung vừa câu cá về a?" Cung Tuấn năm đó là thanh niên tri thức(**) ở thành phố lớn Tứ Xuyên phân đến tỉnh nhỏ này. Cha mẹ anh đều là thầy thuốc, vì vậy từ nhỏ mưa dầm thấm đất học được không ít kiến thức y khoa. Bình thường trị đau đầu nhức óc cảm mạo phát sốt không khó khăn gì. Tuy rằng anh xuống thôn lúc mới chỉ là sinh viên năm hai, chưa được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng tại thôn này anh đã là kẻ có trình độ học vấn cao nhất rồi, vì vậy vừa tới nơi liền rất tự nhiên thành bác sĩ(***) trong thôn, không cần làm ruộng cũng kiếm được phiếu điểm(****). Tên Lâm Tam đầu đường xó chợ này thấy anh cũng không thể thiếu vài phần cung kính.
"Các người làm gì? Hắn là ai?" Cung Tuấn lúc nói chuyện luôn luôn chậm rãi, giọng mang theo điểm hoàn toàn khác khẩu âm Ba Thục của người địa phương. Tuy rằng thanh âm vẫn còn có chút non nớt, lại giống như lão sư đặt câu hỏi, làm cho người ta không dám không chăm chú trả lời.
"Không có gì," Lâm Tam ưỡn mặt cười nói: "Người này vừa tới thôn chúng ta, không biết tên gì. Là một kẻ ngốc. Hắn vừa rồi tại ven rừng đi tiểu, nước tiểu chảy đến đất của tôi, tôi mới muốn giảng chút đạo lý cho hắn. Việc này không liên quan đến bác sĩ Cung, không cần bận tâm."
"Giảng đạo lý cần dùng chân sao?" Cung Tuấn chỉ vào vết bùn hình dấu chân đen sậm trên quần người nọ. Vẫn còn ẩm ướt, nhìn liền biết là có người vừa mới đạp lên.
Lâm Tam đã quen thói, không hề chột dạ. Gã ôm lấy cổ người nọ, vẻ mặt cợt nhả nói: "Không có, không cẩn thận đạp trúng hắn một chút. Anh xem, tôi sẽ đối tốt với hắn, coi hắn là anh em." Nói xong liền không có ý tốt mà bóp mặt người kia một cái.
YOU ARE READING
[Tuấn Hạn] Rạng đông (Edit, hoàn)
RomanceTác giả: nknymphet Edit: Kỳ Lôi Tích Thể loại: Bác sĩ làng x Ngốc tử, HE Bối cảnh vào giai đoạn cuối của Cách mạng Văn hóa, các chi tiết về lịch sử không quan trọng, việc lái xe mới là quan trọng ~ Tình trạng bản gốc: 10 chương + PN, hoàn. Bản edit...