2// (lảm nhảm thôi)

375 40 55
                                    

Nhói.

Đó đó cảm giác mà Suna cảm thấy hiện tại, anh không biết tại sao mình lại đau.

Anh nghĩ bản thân sức khỏe đã có vấn đề nhưng không phải vì điều anh sẽ đi khám. Ba mẹ luôn bảo nó bình thường và ổn nhưng thật ra trong gia đình ai cũng vậy đều làm lơ cậu khiến anh cảm thấy lẻ loi trong chính căn nhà của mình.

Anh đã chuyển ra ở riêng khi vào trường Inarizaki, anh cảm thấy ổn hơn khi chuyển ra, tiền sinh hoạt thì cũng do ba mẹ cấp cho.
Anh trầm tính, suốt ngày chỉ cấm mặt vào chiếc điện thoại thân yêu.

Lại đau...vì một nguyên nhân nào đó cơ thể anh bắt đầu đau trong đêm, anh nằm quằn quại khi từng cơn đau nhói lên, được một lúc nó cũng hết.

Đã 12:25 anh chưa ngủ nhưng sẽ ngủ ngay sau đó, một thói quen làm ảnh hưởng sức khỏe nhưng anh không quan tâm.

Anh là năm hai của trường Inarizaki, một buổi sáng sớm của mùa đông, thật lạnh. Anh vẫn mặc chiếc áo len quen thuộc, tối qua xém chơi ngu là định đem nó đi giặt là hôn nay phải mặc vest may là mình không làm như vậy.

Anh rải bước dọc trên con đường đến trường, nơi đây đầy tuyết, trắng xóa.

"Lạnh thật" đó là những gì Suna nói khi nhìn lên và thấy tuyết lại rơi.

Nó ghét cái lạnh, một con người gầy chịu lạnh kém, lúc này thật sự anh chỉ muốn cuộn mình vào tấm chăn là đủ.

Tay vẫn liên tục lưới màn hình điện thoại, anh ghé vào tiệm cà phê và mua cho mình một ly nóng hổi. Lại một thói quen hại sức khỏe.

Anh ít ăn, nói đúng hơn là hay bỏ bửa. Suna chỉ ăn khi đói nhưng cái đói đó không biết bao giờ mới xuất hiện.

"Sunarin" Atsumu hét lên làm Suna phải quay đầu nhìn ra sau.

"Chuyện gì ?" anh hỏi Atsumu khi nó đang lại gần anh tiếp sau nó là Osamu em trai Atsumu.

"Chờ tao với, rồi đi chung tới trường nào !" Atsumu nó vui vẻ vỗ lưng Suna.

Suna không đáp mà quay đầu bước tiếp, Osamu đang ăn lấy phần ăn sáng của mình đưa mắt nhìn ly cà phê trên tay Suna có chút nhăn mặt.

Cả ba cùng đến trường, mới tới cổng đã gặp Kita , lễ phép cuối chào đàn anh còn Atsumu sau đó...hí hửng như con cáo bám theo Kita lên lớp.

Tuyệt giờ thì còn đầu nâu và đầu xám nhìn cả hai.

" Lại uống cà phê ?" Osamu lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Chỉ là thói quen thôi.."Suna trả lời nó và đi tiếp.

"Rin, mày nên dừng việc uống cà phê đi, nó hại sức khỏe mày đó" Osamu đi theo sau nó ,dù gì cả hai cũng chung lớp.

"Mày vừa gọi tao là gì ?" bất giác Suna quay lại.

"Rin ?" Osamu vẫn ngay thơ gọi tiếp.

Suna chỉ nhăn mặt khi mình được thêm cái biệt danh mới.

//khó chịu à ? Tên nghe dễ thương mà?// Osamu cười thầm và đi lên lớp.

Suna ghét mùa đông, tại sao lại bắt học sinh đi học vào mùa rét này ? Mùa đông khiến Suna cực kì lười biếng, bình thường thì không nói nhưng đến mùa đông là anh không muốn làm bất cứ thứ gì.

[OsaSuna] <Tell Me, Do You Feel The Love?>Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ