Chương 3

2.7K 263 6
                                    

🌸🦁🐬🌸

"Bách Lý." Cao Bỉnh Chúc nhìn Bách Lý lật xem một quyển trục suốt liền biết hắn đang ngẩn người, gọi hắn một tiếng, Bách Lý lấy lại tinh thần, Cao Bỉnh Chúc mới chế nhạo, "Gần đây xuân phong đắc ý sao."

Bách Lý nghĩ đến gì đó, cười xấu hổ, "Không có."

Cao Bỉnh Chúc quan sát vẻ mặt dù không cười vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ ngọt ngào kia, thầm nghĩ cây khô gặp mùa xuân quả nhiên khó lường, bộ dáng nhìn phòng đang bốc cháy không thể cứu vãn, dục hỏa lại đốt, có thể đốt sạch tiểu đầu gỗ này, là bằng hữu, hắn ta vẫn nên mở miệng nhắc nhở một chút, "Chúng ta còn chính sự phải làm, ngươi nên phân rõ nặng nhẹ."

Bách Lý vốn còn đang suy nghĩ đủ chuyện về Thời Ảnh, vừa nghe lời này lập tức nghiêm mặt, "Ta hiểu."

Cao Bỉnh Chúc thấy bộ dạng này của hắn liền buồn cười, vỗ vỗ vai hắn, "Ai dà, có người trong lòng là chuyện tốt, khi nào dẫn đến cho chúng ta nhìn đây?"

"Tính y lãnh đạm, lại hơi xấu hổ." Bách Lý nói, "Vốn định qua một đoạn thời gian, ta sẽ dẫn y đến tụ họp với mọi người, nhưng chưa nghĩ ra cớ."

"Cớ gì?" Võ Tư Nguyệt mua vài quả hạnh, đang xách vào, một tay gặm một tay chia cho hai người, Cao Bỉnh Chúc lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với nàng, nàng lập tức hiểu được, "Người tình kia của ngươi đúng không, ta nói cái này cần gì cớ, ngươi là bằng hữu của chúng ta, không được dẫn đến cho chúng ta gặp sao?"

"Ta cũng thấy vậy." Cao Bỉnh Chúc tiếp lời.

Bách Lý cũng không phải không muốn dẫn Thời Ảnh xuất môn gặp người, nhưng Thời Ảnh rất thích tự xuất môn đi dạo, có điều chỉ thích đến nơi có rừng cây ao hồ, trên đường nhiều người, y luôn không quen, mỗi lần nha đầu Tiểu Cầm cùng ra cửa đều khổ không thể tả, công tử ca khác đi dạo phố hoa, Thời Ảnh lại thích dạo đất hoang, mỗi lần trở về Tiểu Cầm đều mặt xám mày tro.

Ban đêm Thời Ảnh còn hỏi hắn, "Vì sao mỗi lần ta nói với Tiểu Cầm muốn xuất môn, nàng đều lắc lắc đầu?" Bách Lý nghĩ đến đó lại nhịn không được cười cười, Võ Tư Nguyệt, Cao Bỉnh Chúc nhìn hắn rồi lại nhìn đối phương, ăn ý phát ra tiếng ho khan.

"Y không thích gặp người, có lẽ do lúc trước y vẫn luôn ở quê nhà đi." Bách Lý nói.

Cao Bỉnh Chúc hiếu kỳ, "Nhà y ở đâu?"

Bách Lý đáp, "Chỉ biết là cạnh biển."

Cao Bỉnh Chúc tiếp tục hỏi, "Biển nào? Đông Hải hay là biển phía nam?"

Bách Lý chần chừ một chút, "Ta không rõ lắm."

"Không rõ lắm?" Võ Tư Nguyệt cũng kỳ quái, "Ngươi luôn kết giao bằng hữu cẩn thận, sao ngay cả nơi y ở cũng không biết?"

"Y là ân nhân cứu mạng của ta." Bách Lý giải thích mọi chuyện một lần, Cao Bỉnh Chúc, Võ Tư Nguyệt nghe xong thì hai người cũng chưa nói chuyện, trước nay luôn luôn cẩn thận và ăn ý khiến hai người bọn họ đều nghĩ đến cùng một hướng.

Trầm ngâm trong chốc lát, Cao Bỉnh Chúc mới mở miệng, "Theo như lời ngươi nói, sau khi ngươi rơi xuống nước liền mất ý thức, lúc tỉnh lại liền thấy y ở bên cạnh, vậy ngươi cũng không thể xác định chính là một mình y cứu ngươi, Bách Lý, ngươi biết sự trong sạch của ta vẫn chưa được chứng minh hoàn toàn, chuyện phụ thân ngươi bị hạ độc cũng chỉ mới có manh mối, giờ phút quan trọng này, chúng ta đều cần cẩn thận dè dặt một chút, khó đảm bảo y có phải là người do Xuân Thu Đạo phái đến hay không..."

[Bách Thời Khả Lạc H] Quân Mạc Từ - Rùa Brazil paylakNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ