Thời điểm Kim Tại Hưởng ngất xỉu, Phác Chí Mẫn đang thấp thỏm chờ tại phòng nghỉ lầu một. Bởi khi gã nhận được cuộc gọi của Tuấn Chung Quốc đã có dự cảm xấu. Cảm thấy kế hoạch nhất định đã bại lộ, Kim Tại Hưởng khẳng định bị nam nhân lòng dạ độc ác kia không giết thì cũng mất nửa cái mạng...
Chẳng qua ———— gã thật sự không nghĩ đến, Kim Tại Hưởng lấy phương thức này bị người ta chơi mất nửa cái mạng...
Phác Chí Mẫn cùng người hầu đi đến phòng Kim Tại Hưởng.
Trong phòng, Kim Tại Hưởng nằm thẳng ở chính giữa, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng, dưới háng che một tấm vải trắng không nhỏ.
Bất quá điều đáng xấu hổ là, dưới háng, vật tượng trưng cho giống đực đang dựng thẳng, tinh thần phấn chấn giống như cột cờ, đem vải trắng đỉnh thành một túp lều dễ thấy.
Nhất thời Phác Chí Mẫn cảm thấy não mình có vết nứt, tình huống này gã hoàn toàn xem không hiểu a...
Gã liếc nhìn Kim Tại Hưởng cả người đầy vết máu nằm trên đất, sau đó cẩn thận quay đầu lại nhìn một chút người đàn ông khí thế bức người ngồi trên sofa đỏ thẫm, thật sự không biết làm thế nào.
Hai chân Tuấn Chung Quốc giao nhau, nhàn nhã ngồi một bên, ngón giữa và ngón trỏ kẹp một đầu thuốc lá, ánh lửa lập lòe rõ ràng, khói trắng mông lung mơ hồ che đi ánh mắt khó chịu của hắn. Khuôn mặt tối tăm nhìn chằm chằm ép Phác Chí Mẫn tỉnh mộng, đơn giản giải thích một chút: "Mất mấu quá nhiều, chỉ ngất đi thôi."
Gặp qua mất máu ngất xỉu, chừa từng thấy ai bất tỉnh mà chym còn cứng a!
Phác Chí Mẫn giật mình đem nghi vấn nuốt vào trong bụng, yên lặng mở ra hòm thuốc chính gã mang đến, bắt đầu giúp Kim Tại Hưởng xử lý vết thương mới do dao đâm rồi tiêm thuốc dinh dưỡng.
Vết đâm rất sâu, nhìn ra được Tuấn Chung Quốc xuống tay rất độc ác, bằng không với thể chất Kim Tại Hưởng, sẽ không dễ dàng bị thương. Vết thương do dao đâm cùng súng gây ra, anh cũng chịu đủ. Phác Chí Mẫn một bên bôi thuốc, một bên bĩu môi. Người khác "in a relationship" đều là thân thân mật mật, đến phiên hai người lại tràn ngập mùi máu tươi, thật sự quá... đặc biệt.
Tay gã không khỏi run rẩy, không tránh được chạm vào tấm vải trắng che hờ. Giây tiếp theo, một đạo ánh mắt như lăng trì xẹt qua, lập tức trừng mắt nhìn về phía gã.
"Bác sĩ Phác, thời điểm chữa bệnh, tay phải vững vàng, không nên chạm vào nơi không được chạm." Tuấn Chung Quốc phun ra một ngụm khói trắng như sương mù, bâng quơ uy hiếp.
Phác Chí Mẫn nuốt nước bọt, trả lời khô khốc: "Tuấn tiên sinh, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận."
Dục vọng chiếm hữu của Alpha không phải lớn bình thường, Phác Chí Mẫn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Gã buộc chính mình không đi chú ý nam nhân bên cạnh, chuyên tâm giúp Kim Tại Hưởng xử lý miệng vết thương, nhưng trong lòng vẫn không kìm được tìm tòi nghiên cứu một phen. Gã suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc vẫn không nhịn được, nơm nớp lo sợ mở miệng: "Tuấn tiên sinh... "
Tuấn Chung Quốc cau mày nhìn về phía sau.
"Cái kia... " Phác Chí Mẫn hao hết tâm tư tìm từ ngữ, gan to bằng trời thăm dò: "Ngài đối với Kim Tại Hưởng, đại khái có lẽ từng có một chút, động lòng đi... "
Gã hỏi xong thập phần không xác định, vừa nói xong, chưa đợi Tuấn Chung Quốc trả lời, lập tức vội vàng giải thích: "Ngài đừng hiểu lầm ý tôi, tôi hoàn toàn không muốn can thiệp chuyện của hai người, tôi cũng không có tư cách can thiệp, tôi chỉ là cảm thấy... "
Phác Chí Mẫn nhìn Kim Tại Hưởng đầy rẫy vết thương, nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ là cảm thấy, Kim Tại Hưởng đã rất thống khổ. Chuyện một lòng muốn làm chính là được ngài chấp nhận, được ngài để ý. Tuy là phương pháp có chút cực đoan, nhưng cậu ấy yêu ngài, bắt đầu từ rất lâu rồi."
Âm thanh của Phác Chí Mẫn rất nhẹ, như trận gió thổi qua bên tai Tuấn Chung Quốc.
Thuốc lá đã cháy đến đầu lọc, phát ra âm thanh kêu to tê tê, khói bụi xám trắng nhẹ bẫng rơi xuống mặt đất.
Tuấn Chung Quốc mặt không đổi sắc nhìn người trên giường, con người dày đặc tối tăm. Hắn trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi lên tiếng:
"Tất cả là do thuốc hướng dẫn."
"Cho nên ngươi mới là kẻ đầu têu."
Bỗng nhiên bị hung hăng chỉ trích, Phác Chí Mẫn ngẩn người, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được muốn nói gì: "A... Kỳ thật... "
Gã nâng lên mí mắt lén lút quan sát biểu tình của nam nhân, tiếp tục nói: "Kỳ thật, thuốc hướng dẫn không tồn tại quá lâu trong cơ thể, nếu không sử dụng liên tục, hẳn là không còn bất cứ hiệu quả gì."
Tuấn Chung Quốc thản nhiên nhìn gã một cái, sau đó nói: "Ta nói còn."
Thứ đó là gã chế tạo ra nha, gã nói không có là không có nha.
Đương nhiên những lời này, Phác Chí Mẫn chỉ dám phản bác trong lòng, bởi gã còn muốn sống lâu một chút.
Tuấn Chung Quốc không tính toán tiếp tục trò chuyện, hắn khó chịu đứng dậy, không nói lời nào, lập tức rời khỏi phòng.
"Hô... "
Nhìn người rời đi, Phác Chí Mẫn mới dám vỗ ngực, ngồi lên ghế, thở phào một hơi.
"Có đáng sợ như vậy sao?" Căn phòng im lặng đột nhiên phát ra âm thanh khàn khàn.
Ai ngờ, Kim Tại Hưởng vốn đang hôn mê thế nhưng mở một con mắt, nhếch môi cười nhạo.
"Đệt!" Phác Chí Mẫn cả kinh bị một cú sốc, trừng mắt nhìn: "Cậu mẹ nó đừng dọa tôi! Tỉnh từ lúc nào?"
"Ngay lúc cậu đang hỏi vấn đề thì tỉnh rồi." Kim Tại Hưởng nhe răng toét miệng ngồi dựa ở trên giường, mắt chứa ý cười mà nói: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn." Phác Chí Mẫn vung tay. "Chính là cảm thấy hai người cứ tiếp tục như thế, nhất định sẽ lưỡng bại câu thương. Người ta bảo người khác nói chuyện yêu đương đều là hòa thuận, hai người các cậu thế nào lại là hãi hùng khiếp vía thế!"
Kim Tại Hưởng buông tay: "Hai Alpha gượng ép cùng một chỗ, đó là trái với quy luật tự nhiên, hình thức đương nhiên phải đặc biệt một chút."
Biết là trái với quy luật tự nhiên, ngươi còn làm cậu của ngươi! Phác Chí Mẫn âm thầm lườm một cái, sau đó nhấn mạnh nhắc nhở: "Kỳ thật, theo đuổi người khác phải biết được một chút lãng mạng, đi xem phim a, bữa tối ánh nến a, tản bộ dọc bờ sông a, nên thay đổi một chút cách thức theo đuổi cũng không tồi."
Kim Tại Hưởng vỗ bả vai Phác Chí Mẫn, cười bất đắc dĩ: "Cảm ơn thầy giáo Phác chỉ điểm, có thời gian liền dùng xử nam công lược của anh."
Phác Chí Mẫn sinh không thể luyến*: "... "
*Sinh ra đã được định sẵn là cô độc.
Sáng ngày hôm sau, Kim Tại Hưởng bất chấp mưa gió đi đến căn phòng Tuấn Chung Quốc, hầu hạ nam nhân rời giường.
Alpha khôi phục nhanh đến kinh người, chỉ qua một đêm nghỉ ngơi, Kim Tại Hưởng đã khôi phục bảy tám phần, miệng vết thương nhanh chóng kết vảy, sắc mặt cũng hồng hào không ít.
Anh thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi đến bên giường.
Nam nhân ngạo khí quật cường kia một thân một mình nằm trên giường lớn trong lồng sắt, còng tay băng lãnh bị phá hỏng, trong phòng không còn bất cứ thứ gì có thể khóa chặt hắn, nhưng Tuấn Chung Quốc vẫn không có rời đi. Hắn hô hấp vững vàng, yên lặng ngủ say, xương quai xanh tinh xảo đẹp mắt từ cổ áo rộng rãi lộ ra ngoài, bên trên còn dấu vết tình dục dày đặc.
Ngay lập tức, Kim Tại Hưởng liền cứng, chất dẫn dụ vô thanh vô thức tản ra, từ từ khuếch tán nồng nặc.
Hương vị quen thuộc mê người khiến Tuấn Chung Quốc đang ngủ say hơi cau mày, dần dần tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra.
"Cậu, Sớm an." Kim Tại Hưởng cúi đầu, hôn nhẹ đỉnh đầu Tuấn Chung Quốc.
"Sớm" Bởi vì nguyên nhân vừa tỉnh dậy, âm thanh Tuấn Chung Quốc phá lệ trầm thấp, nghe qua khiến tai người khác ngứa ngấy. Hắn ngồi dậy, không mặn không nhạt hỏi: "Ngươi khỏe rồi?"
"Ân, tốt nhiều rồi. Tối hôm qua không làm ngài tận hứng, thực sự rất xin lỗi." Kim Tại Hưởng chủ động kiểm điểm.
Tuấn Chung Quốc nhấc chân đạp lên bả vai Kim Tại Hưởng, giễu cợt nói: "Ta vẫn là lần đầu tiên thấy một Alpha đang làm tình lại ngất xỉu, quả thật đáng ngạc nhiên nha."
Đa số nam nhân khi bị nghi ngờ về năng lực, đều sẽ bất mãn, nhưng Kim Tại Hưởng không có. Anh không có tức giận, ôm lấy bàn chân Tuấn Chung Quốc vuốt nhẹ, sau đó nói: "Cho dù tôi hôn mê, nhưng dương vật vẫn đứng thẳng, ngài có thể ngồi lên chính mình động, như vậy mông ngứa chỗ nào là có thể đâm chỗ đó, cũng rất thuận tiện."
Tuấn Chung Quốc hừ lạnh: "Như vậy ta còn không bằng mua một cây gậy mát xa, kích thước to nhỏ tùy ý lựa chọn, còn không cần chính mình động, chẳng phải càng thuận tiện hơn sao."
Kim Tại Hưởng cười khẽ một tiếng, tay mò từ mắt cá chân của Tuấn Chung Quốc hướng lên trên, đầu ngón tay trên bắp đùi run lên. Tiếp đó, dùng con ngươi đen thẳm sáng ngời nhìn chằm chằm hai mắt nam nhân, trầm giọng nói: "Ngài thật không ngoan, mông của ngài ngoại trừ ngậm đồ vật của tôi, không cho phép bất cứ thứ gì tiến vào, cái gì cũng không được."
Tuấn Chung Quốc nhướng mày, khiêu khích nói: "Kia phải xem ngươi có năng lực thỏa mãn ta hay không."
"Cậu à, ngài không thể hoài nghi Alpha của mình." Kim Tại Hưởng đến gần, hai tay không nhanh không chậm trêu chọc trên người Tuấn Chung Quốc, "Ngày hôm qua là ngoài ý muốn, là do ngài quá mạnh mẽ... "
"Là ngài làm ngất ta."
Kim Tại Hưởng nói đến nghiêm túc trịnh trọng, hai tay vẫn tiếp tục du tẩu. Anh hiểu được dùng lời nói và hành động câu được niềm vui của nam nhân trước mắt.
Quả nhiên, Tuấn Chung Quốc thoải mái nheo mắt lại, cánh tay biếng nhác khoác lên bả vai Kim Tại Hưởng, hơi thở bất ổn, nói: "Biết là tốt. Ngươi vẫn còn quá non."
Giờ phút này, dáng dấp của Tuấn Chung Quốc như một con hoa báo bị thuần hóa, mà Kim Tại Hưởng chính là Thuần Thú Sư giỏi nhất. Tay y mò vào áo ngủ nam nhân, vùi đầu vào hõm vai, thuần phục trêu chọc điểm mẫn cảm trên người Tuấn Chung Quốc. Thời điểm tay anh thăm dò vào trong khe mông của nam nhân, Tuấn Chung Quốc bỗng nhiên gọi anh.
"Tiểu súc sinh."
Kim Tại Hưởng nghi hoặc ngẩn đầu lên. Không biết từ khi nào, hắn đã đem cái từ "tiểu súc sinh" này xem là tên gọi thân mật giữa bọn họ.
Tuấn Chung Quốc nhìn y kiên định nói: "Mau chóng đem Mẫn Doãn Kì và Trịnh Hạo Thạc đón về."
Đối với yêu cầu này, Kim Tại Hưởng chỉ hơi suy nghĩ một chút liền đồng ý, anh gật đầu: "Được rồi, ngày mai tôi liền phái người đi đón bọn họ trở về."
Tuấn Chung Quốc có chút giật mình, hắn không nghĩ rằng thanh nên sẽ dễ dàng đáp ứng yêu cầu này. Dù sao gia chủ hiện tại vẫn là Kim Tại Hưởng, coi như anh không đem người tiếp về cũng là chuyện bình thường. Hắn nhìn khuôn mặt anh tuấn của thanh niên, không lên tiếng.
Kim Tại Hưởng mỉm cười, ngậm lấy vành tai Tuấn Chung Quốc, nhẹ giọng nói: "Cậu, có phải rất cảm động hay không?"
"Tôi bị ngài ăn sạch, yêu cầu gì của ngài tôi đều có thể đáp ứng mà yêu cầu duy nhất của tôi là hi vọng ngài có thể vĩnh viễn đứng bên cạnh tôi. Hi vọng ngài có thể yêu tôi nhiều một chút. Được sao... "
Tuấn Chung Quốc cảm thấy bản thân đã rơi vào bẫy, từng bước bị người nọ dẫn vào vực sâu. Hắn bỗng nhiên túm lấy tóc thanh niên, gương mặt tuấn mỹ hiện ra nụ cười vừa tà ác vừa nguy hiểm, đôi môi đỏ ửng đóng mở:
"Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh khiến ta hài lòng hay không, tiểu súc sinh."
Ngay sau đó, hai người điên cuồng dây dưa cùng một chỗ, môi lưỡi kịch liệt khuấy động, phát ra tiếng nước làm người khác đỏ mặt tía tai.
Hai tay Kim Tại Hưởng nâng lên cái mông Tuấn Chung Quốc, cách một lớp quần đỉnh vào nơi tư mật. Mắt mang ý cười, nói: "Ban ngày tuyên dâm tốt sao?"
Hô hấp Tuấn Chung Quốc bắt đầu hỗn loạn, một chân hắn kẹp bên hông thanh niên, ánh mắt hẹp dài mông lung tích nước, giấu đi vẻ lạnh lùng thường ngày. Bởi vì nụ hôn kịch liệt, màu sắc đôi môi càng thêm diễm lệ. Hắn thở dốc, nói: "Tiểu súc sinh, nếu lần này ngươi tiếp tục ngất xỉu, ta lập tức đem dương vật của ngươi cắt xuống vứt cho chó ăn."
"Cậu thật là độc ác." Ngón tay Kim Tại Hưởng nhanh chóng đào móc lỗ nhỏ chặt hẹp giữa khe mông, "Thứ tốt như vậy sao có thể cho chó ăn, cần phải đút vào trong mông của ngài cả ngày lẫn đêm mới không coi là lãng phí."
"Tiên sư nó, đừng nói nhảm !"
Tuấn Chung Quốc táo bạo mà vươn mình, đem người đẩy ngã, sau đó kiêu ngạo mà cưỡi trên người Kim Tại Hưởng, xé rách áo ngủ không dùng được. Hắn mở ra đôi môi đỏ ửng, đầu lưỡi hồng phấn như bảo tàng, lúc ẩn lúc hiện, cực kỳ liêu nhân.
"Tiểu súc sinh, nhìn kỹ, cậu muốn bắt đầu thao ngươi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] [ Vkook ver] [Cao H] Sâu Không Lường Được
Non-FictionThể loại: Hiện đại, cao H, cường công cường thụ, ABO , trung khuyển phúc hắc công + nữ vương dụ thụ. Tag phụ: thúc chất, niên hạ (công nhỏ tuổi hơn thụ), phẫn trư ăn thịt hổ... Độ dài: 35c + Phiên ngoại 2 couple Văn án: Đơn giản là câu chuyện về một...