3

61 12 5
                                    

Con cáo trắng lại đến. Mặc dù vẫn cảm thấy kì lạ, nhưng chàng lính đã quen hơn với sự xuất hiện của con cáo này rồi.

Nó không còn sợ sệt như ngày đầu tiên đến đây nữa, mà tự tin nhảy thẳng xuống chỗ anh nằm, hếch mũi lên ngửi ngửi bộ quần áo mới mà thằng Việt đưa anh hồi chiều, sau đó lon ton chạy sang bên tay nải để ở góc phòng.

Nhưng không còn nắm cơm nào nữa.

Trông vẻ ỉu xìu của chú cáo con, Tiến Dũng nín cười, rụt rè đưa tay ra định xoa đầu nó. Con cáo đưa đôi mắt mở to nhìn anh hồi lâu, sau đó chủ động tiến lại dụi vào lòng bàn tay anh.

"Hôm qua mày đã ăn hết cơm nắm của tao rồi còn gì..." Giọng Tiến Dũng thoạt nghe có phần trách móc nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng trong đó. Con cáo vẫn vẫy đuôi nhìn anh với ánh mắt mong chờ, trông có vẻ nó đang đói lắm. Tiến Dũng mủi lòng trước bộ dạng tội nghiệp của con cáo, hình như dưới bếp vẫn còn một ít cơm nắm để dành cho bữa sáng ngày mai.

Thôi thì mai dậy sớm một chút nấu cơm mới cũng được.

Mắt cáo con sáng bừng lên khi ngửi thấy hương thơm cơm nắm thoang thoảng, nhanh chóng quẫy đuôi chạy tới bên anh. Sau khi ăn uống no say, hồ ly quẫy đuôi nằm ễnh cái bụng căng tròn của nó bên cạnh anh, dụi đầu vào vai ý bảo hãy ngủ đi. Tiến Dũng lại nằm ôm con cáo như ngày đầu tiên, cơn buồn ngủ từ đâu đã kéo đến, mí mắt rất nhanh khép lại.

Thằng Văn và thằng Việt cười như địa chủ được mùa khi thấy Tiến Dũng dậy sớm làm cơm, chúng cảm ơn anh ríu rít vì tưởng anh lo lắng bọn nó phải ăn cơm nguội buổi sáng. Tiến Dũng chỉ cười trừ, làm sao anh nói ra sự thật rằng toàn bộ số cơm nắm dành cho buổi sáng nay đã bị một con hồ ly khoắng sạch cơ chứ.

...

Con cáo vẫn đến với anh hằng đêm.

Kể từ khi biết mỗi đêm anh sẽ có một vị khách vãng lai, Tiến Dũng đã luôn chuẩn bị sẵn một phần đồ ăn cho con cáo. Tuy chỉ là những món ăn chay tịnh, con cáo vẫn không hề phàn nàn, nó luôn ăn sạch sẽ những gì anh chuẩn bị.

Nhưng hôm nay có thịt gà.

Cáo trắng có vẻ đánh hơi được mùi thức ăn từ xa, nó đến sớm hơn hẳn mọi ngày, đôi mắt hau háu nhìn bọc thức ăn thơm phức trong tay anh.

Tiến Dũng chăm con cáo còn hơn chăm con, anh còn tận tụy xé nhỏ từng miếng thịt gà ra cho hồ ly chín đuôi dù anh biết con cáo chẳng cần anh làm thế. Tuy vậy, con cáo lại cực kì đón nhận sự chăm sóc của anh, nó ăn sạch sẽ không chừa miếng nào, sau đó còn ngoan ngoãn ngồi trong một góc phòng liếm mép chờ anh dọn dẹp.

Tiến Dũng cũng chợt nhận ra, kể từ ngày ngủ cùng với hồ ly, cái chân của anh đã lành lại với tốc độ không tưởng. Càng ngày những bằng chứng về truyền thuyết hồ ly càng nhiều, giờ nếu gặp lại đồng đội và báo về triều đình thì anh thực sự sẽ lập công lớn.

Nhưng nếu báo triều đình thì ngôi đền này sẽ ra sao?

Tiến Dũng vẫn ngày ngày chăm lo cho ngôi đền nhỏ, đến tối còn chăm thêm một con hồ ly luôn ở trong tình trạng đói mèm. Hành tung của con hồ ly nọ vẫn cực kì bí ẩn, nó chỉ xuất hiện vào ban đêm, khi trăng đã treo trên đỉnh đầu, và mặc dù nó vẫn nằm cạnh anh hằng đêm, con cáo sẽ biến mất khi Tiến Dũng thức giấc. Anh do dự không biết có nên nói chuyện này cho hai đứa Văn Việt hay không, nhưng anh nghĩ, chừng nào mọi thứ chưa bị phát hiện, hãy cứ để nó âm thầm diễn ra.

[Dũng Trọng] Bí Mật Nhỏ Của Hồ LyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ