Chap 12

30 1 0
                                    

Thấy nàng giảm bớt cơn giận, Moonbyul liền nhắc tới muốn cùng Seulgi tham gia hội diễn văn nghệ.

"Vợ, vợ, cô giáo Irene nói trường muốn tổ chức hội diễn văn nghệ, Seulgi lại muốn em cùng tham gia với bạn ấy, Seulgi là bạn học mới của em, cậu ấy tên Kang Seulgi. Vợ xinh đẹp, em có thể tham gia không? Seulgi còn nói nếu đạt giải sẽ nhận được tiền thưởng, còn nói tiền thưởng có thể mua được rất nhiều đồ ăn, Moonbyul thắng có thể lấy tiền thưởng mua đậu không?"

Moonbyul mở to mắt nhìn Yongsun chờ mong, nếu như nàng phía sau còn có cái đuôi nhỏ lắc lư, vậy liền giống y như cún con đòi thức ăn.

"Được, tham gia đi, nhưng tiền thưởng không phải để dùng mua đậu"

Ôn nhu cười cười, không muốn đứa trẻ này yêu thương ai khác ngoài bản thân, Yongsun chỉ muốn chính mình là bầu trời riêng của nàng.

Nghe đến không thể mua đậu, Moonbyul có chút thất vọng, nhưng thất vọng cũng mau chóng bị phá vở bởi sự phấn khích khi tham gia hội diễn văn nghệ, có chút thấp thỏm hướng Yongsun nói.

"Vợ, vậy chị có thể đến xem chúng em biểu diễn không? Seulgi nói để em hát tình ca, em muốn hát cho vợ xinh đẹp nghe"

"Được, chị nhất định tham gia, Moonbyul có thể hát cho chị nghe, chị rất vui"

Yongsun ôn nhu nhìn Moonbyul, vươn tay nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Moonbyul chôn đầu ở cổ nàng, cảm giác hạnh phúc liền nở nụ cười e thẹn. Một lát sau như nhớ ra cái gì đó, bật đầu dậy nhìn lên nói.

"Vợ, vợ, một tuần rồi a"

Bên kia Moonbyul mỹ mãn tiến vào mộng đẹp sau khi hoàn tất xong hoạt động chu kỳ theo hàng tuần, mà bên này Seulgi nằm trên giường cầm điện thoại nhìn đờ đẩn, chỉ mới vừa không gặp vì sao lại nhớ đến như vậy? Cuối cùng là gọi hay không gọi? Trễ như vậy rồi mà gọi có thể hay không là quá đường đột.
Trên mặt tràn ngập sự rối rắm, đột nhiên lăn qua, mặc kệ, gọi đi.

"Beep..."

Sau khi chờ đợi khá lâu, Seulgi dự định gác máy, điện thoại bên kia được nhấc lên.

"Alo, xin chào, cho hỏi là ai?"

Giọng nữ nhẹ nhàng băng lãnh từ trong điện thoại di động truyền đến, Seulgi một trận kích động, nàng có chút khẩn trương, nói năng lộn xộn trả lời.

"À, Cô Irene... Là em... Seulgi, cái mà... Cô... Cô ngủ chưa? Không làm phiền cô chứ?"

"A, Seulgi, không có, không có, em tìm tôi có chuyện gì sao?"

Ngữ khí chính là như bình thường nhàn nhạt, nhưng qua tai Seulgi lại trở thành không kiên nhẫn, nàng có chút xấu hổ, bất quá vẫn kiên trì nói.

"A, cô Irene, em muốn hỏi vấn đề về hội diễn văn nghệ, có vài chỗ không rõ lắm"

"Oh, vậy à"

Irene giọng điệu chút do dự, nhưng vẫn nói.

"Vậy bây giờ em rãnh thì đến ký túc xác tìm tôi, thuận tiện giúp tôi một chút"

|MoonSun|  Đứa Trẻ Ngốc ~Chuyển Ver~Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ