Chương 19

28 3 0
                                    

=_=||||||......ToT......

"Mối tình đầu tới rồi thì luyến tiếc hả?" lời này là Đông Qua nói.

"...... a, đúng vậy" Cư Nhiên mặt không chút thay đổi trả lời.

"Đáng thương nhất là Tiểu Nhiên, mặc kệ nghe thế nào, tớ đều cảm thấy cậu là sinh vật tiểu tam vạn ác a ~~~" vẻ mặt bi tráng.

"Cậu có muốn đi đầu thai sớm chút không"

"=. =! Vậy hiện tại làm sao bây giờ a?"

"Không biết! Rất phiền"

"Tiểu Nhiên a! Vậy cậu tính tiếp tục tranh thủ tách trà kia sao?"

"Phiền! Gần đây không nghĩ đến nàng"

"Ai ~~ mối tình đầu đều đẹp nhất, chỉ là quá chóng tàn ~~~ Tiểu Nhiên a! Tớ thấy nên viết văn tiếp đi, viết nhiều vào, nếu thật sự thất tình, tớ cho phép cậu tạm thời không cần viết" rõ ràng chỉ lần này, về sau đem tất cả đều nộp lên đầy đủ.

"......"

@#&......

Đông Qua sau khi cầm bản thảo, hứng thú vội vàng phải về. "Đúng rồi! Tiểu Nhiên, qua năm mới là sinh nhật cậu, chúng ta hẹn bọn Tiểu Nhất tụ họp đi!"

"Đến lúc đó rồi nói sau"

"Không được! Nhất định phải họp mặt! Không đến thì về sau mỗi ngày tớ sẽ quấn quít lấy cậu"

"......"

"Ok, chào! Buổi tối lúc ngủ không thể mộng xuân nga ~~"

"Mộng xuân thấy cậu à?".

"Đáng ghét! Không nên thấy người ta ~~"

Cư Nhiên bị yêu cầu đưa vị biên tập này đến nhà ga. Trở về đã muốn ba giờ chiều. Bên ngoài đã sắp nổi gió, mùa đông chính là như vậy, đang nắng chang chang liền lập tức lạnh xuống. Lúc sắp đến cửa nhà, Cư Nhiên thấy Mạc Ngôn, nàng hẳn cũng vừa từ bên ngoài trở về. Trên người mặc áo khoác rất dày.

Chỉ có một mình nàng? Người bạn học kia của nàng về rồi?

Tò mò.

Nghĩ đến người bạn học kia của Mạc Ngôn, tâm tình Cư Nhiên bắt đầu khó chịu. Ấn kèn "tin tin tin". Mạc Ngôn trước mặt lại giống như không nghe thấy, chậm rì rì tiêu sái bước đến cửa nhà mình, sau đó chậm rì rì mở cửa, chậm rì rì đi vào, thậm chí không quay đầu nhìn Cư Nhiên dù chỉ một cái liếc mắt, lại càng không dùng cách giáo tiếp xù lông như trước kia.

Có điểm kỳ quái? Cư Nhiên khó hiểu. Nàng đây lại chịu đả kích ở đâu rồi?

Buổi tối, Cư Nhiên lại ra ngoài nhìn ban công Mạc Ngôn. Lần này, đèn trong phòng Mạc Ngôn vẫn không sáng. Bên kia tối như mực.

Người bạn học kia không phải đã đi rồi sao? Sao còn ngủ sớm như vậy? "Ngu ngốc! Cho dù ngủ sớm, chỉ số thông minh của chị cũng không có gì tiến bộ" ác độc nói.

Cư Nhiên đang cầm trà sữa ấm áp trong tay. Đứng ở ban công hóng mát. Lạnh quá a! Uống trà sữa xong rồi liền cảm thấy bên ngoài đặc biệt lạnh. "Ngu ngốc quả nhiên là bệnh truyền nhiễm sao?" Cư Nhiên cảm thấy loại trời lạnh này ở bên ngoài chờ tên ngu ngốc kia, mình cũng là người ngu ngốc mà.

Tuy rằng cực kỳ khinh bỉ chính mình, nhưng hôm sau Cư Nhiên lại ra ban công, bất quá lần này thời gian so với hôm qua sớm hơn một giờ. Kết quả ban công của Mạc Ngôn vẫn là một ngọn đèn cũng không có.

"Giờ này ngủ là quá sớm? Không phải đã chết rồi chứ?" nàng đứng ở ban công nhìn ban công đối diện nhíu mày. Gì cũng nhìn không ra.

Chính Cư Nhiên cũng chịu không nổi, nàng trở lại phòng.

Kết quả......

Cư Nhiên cầm một cái đèn pin đi ra.

"......" nàng đến tột cùng đang làm gì? Quả nhiên đã bị tên ngu ngốc này lây bệnh? Mỗi ngày đều cùng nhóm ngu ngốc một chỗ nên đã bị đầu độc.

Bật đèn pin, đối với ban công cách vách, nàng rọi rọi đèn vẻ mặt đau khổ nghĩ.

"!" nàng thấy một cục đen đen gì đó. "?" cái đó là cái gì?

Nàng không nghĩ ra tiếp tục rọi.

"Cô bệnh thần kinh à! Ăn no xong lấy đèn pin rọi qua ban công nhà người khác!" sau khi Cư Nhiên rọi thật lâu, cục đen đen gì đó đột nhiên mở miệng mắng to.

"!" cục đen đen gì đó dĩ nhiên là Mạc Ngôn. "Ngu ngốc! Chị khuya khoắt núp ở ban công làm gì?!"

"Tôi không cần cô quản!" ngữ khí hung tợn!

Cư Nhiên tắt đèn pin. Đứng ở ban công không nói lời nào.

Mạc Ngôn ngoài ban công không hề động đậy, cục đen "Mạc Ngôn" vẫn không nhúc nhích.

Còn không động đậy? Muốn đông chết?

"Ngu ngốc!" hướng tới đối diện hô một câu.

"Bệnh thần kinh! Cô còn đứng ở đó làm gì?!"

"Đây là ban công của em, em muốn đứng ngốc kệ em ngốc đi?"

"......"

Sau đó lại là thời gian trầm mặc rất lâu.

"Ngu ngốc!" tiếp tục hô một câu với đối phương. "Đông chết rồi à?"

"Cô mới đông chết đó bệnh thần kinh!"

"......Chị nếu không đi vào, thật sự sẽ đông chết!"

"Tôi đông chết cũng không cần cô lo!"

"Chị lại chịu đả kích gì?" càng ngày càng lạnh, cái tên ngu ngốc kia còn không tính đi vào? Thật sự sẽ đông chết.

"Cô nói cô có phiền không, tôi thất tình một mình tôi ở bên ngoài khổ sở một chút cũng không thể sao!" hô to. Thanh âm khàn khàn. Cư Nhiên cảm thấy, cái thanh âm kia, giống như nói cho nàng, chủ nhân của nó cực kỳ cực kỳ muốn khóc, lại không dám khóc ra.

"Chị thất tình?" nàng sinh ảo giác? Giống như không phải.

"Đúng vậy đúng vậy! Tôi thất tình, cho nên cô biến nhanh lên! Để yên cho tôi ở một mình đi!"

"......" không phải ảo giác. Nếu nói Mạc Ngôn thất tình, đó không phải đại biểu cho mình còn cơ hội sao?

Người khác thất tình còn cảm thấy cao hứng, là cực kỳ không đạo đức, nhưng giờ phút này tâm lý Cư Nhiên thật là có một chút cao hứng.

"Cô sao còn không đi!" lần này là Mạc Ngôn mở miệng trước.

"Phơi trăng" Cư Nhiên ôn hoà trả lời.

"Bệnh thần kinh...... ngu ngốc...... vô liêm sỉ...... đầu óc có tật xấu......" Mạc Ngôn mở miệng mắng, thanh âm cũng càng ngày càng nhẹ.

Hai người cứ đứng ở ban công phơi trăng như vậy.

"Ngu ngốc" Cư Nhiên lại hô một tiếng.

"Cô quá ồn ào!"

"Không được ngủ ở ban công"

"Ồn muốn chết! Cô đi vào nhanh lên cho tôi" người đang ngồi lên tiếng.

"Đây là ban công của em"

"...... cô không vào tôi sẽ vào!" người đang ngời phút chốc đứng lên. Hờn dỗi hô: "Cô chậm rãi phơi trăng đi!" xoay người, trở về phòng.

"......" Cư Nhiên vẫn đứng ở ban công nhìn phía đối diện, trong chốc lát sau khi xác định đối phương sẽ không trở ra mới xoay người trở về phòng. "Ngu ngốc" cúi đầu nói một tiếng, cũng không biết là nói Mạc Ngôn hay đang nói...... chính nàng.

............

Mạc Ngôn bị tiếng la bên ngoài đánh thức.

"Cư — nhiên — đại — nhân!"

"Cư — nhiên — đại — nhân!"

"......" fan càng ngày càng quá phận. Làm phiền người khác! Đây là sự kiện làm phiền người khác nghiêm trọng! Lảo đảo xuống giường. Đẩy cửa sổ ban công ra, Mạc Ngôn quả nhiên thấy được có người đứng bên ngoài, bất quá lần này là một người đàn ông. Hướng tới nhà Cư Nhiên lớn tiếng hô "Cư — nhiên — đại — nhân!"

Trong nháy mắt, Mạc Ngôn đột nhiên cảm thấy làm người nổi tiếng cũng không phải chuyện tốt gì.

Muốn ngủ lại cũng không được. Mạc Ngôn xoa mắt rời giường, sau đó rửa mặt, lại ở trong phòng cọ xát hơn nửa giờ.

"Cư — nhiên — đại — nhân!"

"......" người kia, làm sao có tinh thần thế?! Đã qua một lúc lâu rồi mà thanh âm vẫn vang dội trước sau như một.

Mạc Ngôn hé ra khuôn mặt buồn bực đi xuống lầu. Bên tai tất cả đều là thanh âm "Cư — nhiên — đại — nhân!" kia. Đau đầu a! Đầu quá đau.

Kính nhờ! Nàng đang thất tình a! Cho dù không có mưa to cho hợp với tình hình, thì cũng nên cho nàng một chút hoàn cảnh yên tĩnh đến sầu não chứ? Sao đãi ngộ của nàng cùng nhóm nữ nhân vật chính kém nhiều như vậy?

"Cư — nhiên — đại — nhân!"

"Cư — nhiên — đại — nhân!"

"Xin anh đừng tiếp tục gọi nữa, quá ồn ào đó ~~~" rốt cục chịu không nổi, Mạc Ngôn ôm trán bước ra cửa, đi tới trước nhà Cư Nhiên, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với cái người đang hô "Cư Nhiên đại nhân".

"M* cô, tôi kêu thì mắc mớ gì tới cô?!" ôn tồn nói chuyện cùng đối phương, lại bị đối phương mắng như vậy!

Tâm tình Mạc Ngôn trong nháy mắt trầm xuống n lần. Mặc dù trước đó Mạc Ngôn còn cho rằng đã không còn chuyện gì có thể làm cho tâm tình của nàng trở nên càng thêm tồi tệ so với hiện tại.

"Thưa anh! Anh đã làm phiền người khác nghiêm trọng. Mời anh lập tức ngưng lại, nếu không tôi sẽ gọi 110"

"Tôi thách cô gọi đó! Tôi cmn sợ cô chắc!"

"Không cần phải anh thách, tôi gọi ngay đây!" Mạc Ngôn nổi nóng! Lấy điện thoại di động ra bấm 110.

"M* mày, tao đánh chết m* mày!" người đàn ông mắng to rồi đột nhiên đẩy Mạc Ngôn.

Cú đẩy này có chút đột ngột, Mạc Ngôn không đứng vững, hung hăng ngã xuống.

"Con m* nó, cho mày gọi 110 này! Tao cho mày gọi này!"

"Anh làm gì đó?!" đau đầu! Đầu càng thêm đau. Mạc Ngôn cảm thấy! Cảm thấy toàn bộ thế giới đang xiay chuyển.

"Cho mày gọi này! Mày gọi nữa đi!"

"Anh thần kinh hả! Anh bị bệnh thần kinh thì mau đến bệnh viện tâm thần! Đừng ở đây nổi điên!" phỏng chừng là thanh âm hai người quá ồn. Rốt cuộc nhà Cư Nhiên bị người mở ra. Từ trong đi ra là...... má Cư.

"Ai nha! Tiểu Ngôn con làm sao vậy? Sao lại té dưới đất? Đánh nhau?!" má Cư đứng ở cửa thấy Mạc Ngôn ngã trên mặt đất, đau lòng lập tức từ trong lao tới, sau khi nhìn nhìn Mạc Ngôn liền tức giận quát người đàn ông: "Cậu làm gì mà đẩy con người ta hả, còn không nói lý, Cư Nhiên nhà tôi không thích bạn bè như cậu, tôi đã nói với cậu là Tiểu Nhiên căn bản không có nhà, cho dù cậu ở ngoài này kêu nát họng thì Tiểu Nhiên nhà tôi cũng sẽ không để ý!"

Khẩu khí này, thật...... dài. Mạc Ngôn đầu váng mắt hoa nghĩ.

Ai nha ai nha! Thế giới này...... trái đất hôm nay sao quay nhanh quá vậy ~~~

"......" vì thế Mạc Ngôn té xỉu, chuyện sau đó nàng gì cũng không biết.

[BHTT][Edit][Hoàn] Cư Nhiên ở cách váchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ