Máu

302 45 2
                                    

Và thế là đã gần hết ngày.

5h chiều, khi mà hoàng hôn dần buông, màu của bầu trời dần tối lại, chúng tôi biết rằng ngày hôm nay đang tới hồi kết. Thật kì lạ, tôi cứ ngỡ rằng cái khoảnh khắc trời dần khoác lên mình áo choàng sao là lúc mà tôi vui mừng nhất vì mình sắp được về nhà nay lại thành những giây phút nuối tiếc vì ngày hôm nay đã dần đi tới hồi kết.

- Hôm nay chị vui chứ?

Baji ghé sát mặt tôi hỏi. Mặt thằng nhóc rất hớn hở đợi tôi nói có thì phải. Chắc là vì lúc đầu tôi không chịu đi. Giờ là thời khắc để nó chứng tỏ mình đúng. Và có lẽ tôi thua thật rồi nhỉ.

- Ừ, vui lắm. Cảm ơn em, Baji. Lâu lắm rồi chị mới vui như vậy.
- Lần sau đi nữa nhé?
- Ừ, lần sau nhé.

- Này 2 bạn trẻ ơi, có muốn chụp một vài kiểu ảnh kỉ niệm không? Chú lấy giá rẻ cho.

Một người đàn ông trung niên vỗ vai gọi chúng tôi. Tay chú cầm một chiếc máy ảnh số to, có vẻ như là đi chụp ảnh dạo.

- Dạ có! - Baji không một chút ngần ngại mà đồng ý.
- Khoan đã Baji, chị chưa chỉnh lại tóc tai gì hết.
- Đâu cần đâu. Cứ chụp một tấm ảnh làm kỉ niệm nào.
- Nhưng mà....
- Lại đây nào! - Thằng nhóc vừa nói vừa vẫy vẫy tay tôi đứng sát cạnh nó ở gần vòng quay ngựa gỗ.

Thôi, chịu rồi chứ sao.

Tách! Và thế là chúng tôi mỗi người có riêng một tấm ảnh cho ngày hôm nay. Lưu giữ hết kí ức của ngày hôm nay trong tấm ảnh chụp 2 đứa cười toe toét nhìn vào màn hình để rồi khi nhìn lại vẫn sẽ nhớ rằng hôm đó là ngày không thể quên.

- Chị! Chúng ta chơi nốt trò đó đi! - Baji mặt hớn hở như đứa trẻ lên 5, chỉ tay vào trò bắn súng có thưởng rồi chạy phắt đi, để tôi một mình.
- Từ từ đợi chị chút!

Tôi không biết trời sao lại ban cho tôi tính hậu đậu nữa mà để tôi chạy có một đoạn bé tí mà lại vấp chân ngã. Đường đầy sỏi đá khiến chân tôi chảy máu rồi. Đầu gối tím lại, máu chảy ra, không nhiều nhưng lấp đầy đầu gối rồi.

- Chết tiệt...
- Chị! Chị có sao không? - Baji nghe thấy tiếng tôi ngã liền vội vàng chạy lại, dìu tôi ra ghế đá gần đó ngồi.

- Đau..... - Tôi vén chiếc váy dài lên, để lộ đầu gối nhuốm đầy máu đỏ.
- Em có ít khăn giấy đây, chị mau thấm đi.
- Cảm ơn em. Em có thể lấy cho chị thêm giấy trong túi của chị được không?

Baji không trả lời, cũng chẳng di chuyển. Dù rằng không ngẩng mặt lên để nhìn nhưng tôi biết vì tôi vẫn cảm nhận được cái bóng của thằng nhóc che phủ hết người tôi.

- Baji? Có nghe chị nói không? Ba-

Ngẩng đầu lên vì không thấy phản ứng gì của thằng nhóc, tôi nhận ra đáng lẽ tôi nên bảo thằng bé tránh xa ra ngay từ khoảnh khắc ngã trên mặt đất ấy.

Đôi mắt hồ phách nay hoá màu đỏ thẫm của máu cùng con ngươi ngày càng nhỏ lại. Đôi mắt ấy hướng về duy nhất một nơi, đầu gối thẫm máu của tôi. Miệng nó dần dần mở ra, để lộ răng nanh nhọn hoắt. Khuôn mặt nó vô hồn nhưng tôi biết thứ nó muốn bây giờ chỉ có một, là máu của tôi.

[ Baji Keisuke x Y/N ] Vampire BoyfriendNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ