2.

770 155 7
                                    

“Anh về rồi đây.”

Shin mở cửa bước vào, phía sau vẫn là cục bông tóc xù đi theo. Cậu cũng ngoan ngoãn cởi giày và để gọn lại một góc đàng hoàng. Shin khẽ thầm khen, nhóc con này chắc được giáo dục cũng tốt, ai như thằng em của anh, vừa về nhà đã vứt giày rồi để đó. 

Shin đi vào trong, gặp Ema đang ngồi làm bài tập ở trong phòng khách. Anh đi lại xoa đầu cô một cái rồi vào phòng bếp. Takemichi đứng lặng ở đó, khoé mắt cậu cay cay, cảm xúc vừa chua xót vừa cảm thấy có lỗi. Nếu lúc đó biết Ema là người bị nhắm đến, cậu đã lao ra đỡ thay cô rồi, Ema mất cũng một phần do cậu. 

Đi lại gần chỗ cô, cậu ngồi xuống và nhìn từng cử chỉ của Ema, mí mắt từ lúc nào đã ướt và nước mắt cũng rơi xuống sàn nhà. Shin cầm ly nước đi ra, nhìn thấy cảnh này không khỏi ngạc nhiên. Takemichi đang ngồi nhìn em gái anh, nước mắt từ lúc nào đã rơi lã chã, Ema vẫn chả biết gì, hồn nhiên cặm cụi làm bài. 

“Này... Sao lại khóc thế?” 
Shin hỏi nhỏ.

“Ah-... Không sao đâu, bụi bay vô mắt thôi.”

Nghe tiếng Shin hỏi chuyện, cậu mới vội lau hết nước mắt, tươi tỉnh lại biện lí do để đáp trả. Nhưng dù vậy, đôi mắt của cậu đã bán đứng lại cậu khi trong nó là một nỗi buồn sầu não. Shin không biết chuyện gì đã xảy ra, anh cũng không biết gì nhiều về cậu, cuối cùng là không truy cứu nữa mà cụp mắt ngó lơ.

“Được rồi, từ giờ nhóc sẽ sống ở đây với anh, cho đến khi nhóc chịu đi siêu thoát.”

Shin cười nhẹ một cái, ánh mắt anh nhu hoà lại, chẳng phải nói dối gì, Takemichi đã thấy Shin cười thật đẹp, gen nhà Sano thật tốt. Ema vừa làm bài xong, ngược thấy anh trai mình đứng cười một mình như thẳng dở, vội nhăn mày đứng dậy đi vào phòng, trước khi đi còn không quên trêu chọc anh vài cái. Shin tức giận quay đầu mắng Ema.

Cậu khẽ bật cười trước màn đùa giỡn này của Shin và Ema, phải chăng nếu Shin còn sống, thì liệu Mikey, Ema và cả... Izana cũng sẽ hạnh phúc nhỉ? Anh thở dài một cái chán nản trước sự trêu chọc của cô em gái bé bỏng của mình, quay đầu lại thì đã thấy cậu ngồi đó nhìn anh. Ánh mắt cậu dịu lại, môi vẫn treo một nụ cười, trông thật đẹp... Shin ngẩn người một cái, rồi xấu hổ gãi má. Hai bên má anh bắt đầu nóng hổi, rồi đỏ dần như cà chua.
.
.
.
.
.
Đã hơn hai tuần kể từ khi "hồn ma" Takemichi lẽo đẽo sau Shin như cái đuôi nhỏ, mà chẳng ai có thể nhìn thấy cái đuôi ấy ngoài anh. Cậu gần như đi theo Shin mọi chỗ, kể cả khi đi họp bang và đánh nhau. Shin vốn không giỏi đánh đấm, nên sau những trận đánh cả người anh lúc nào cũng thương tích đầy mình. 

Những lúc như vậy, Takemichi thường im lặng ngồi đối diện, đưa bàn tay nhỏ của cậu xoa xoa vào những vết thương trên khuôn mặt điển trai của Shin, kì lạ quá. Một "hồn ma" như cậu vậy mà khi chạm vào anh thì cứ như một người bình thường vậy, ấy thế mà anh thì không thể chạm được vào cậu. Shin thở dài, áp sát mặt vào lòng bàn tay của cậu, cọ cọ vài cái. Thật lạ, kể từ khi "sống" chung với cậu thì Shin luôn trở nên nũng nịu hơn nhưng chỉ với người trước mặt, còn khi đứng trước mặt người khác, Shin vẫn là Sano Shinichiro mà bao người kính nể.

[ShinTake] YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ