Lưu manh trường tốt

415 48 0
                                    

- Hoàng Nhân Tuấn đâu, bước ra đây ngay cho bố mày !

Ầm ỹ cả một khoảng sân rộng, cả đám học trò nhốn nháo túm tụm lại chờ đợi xem cảnh Hoàng Nhân Tuấn, một trong số những nhân vật có tiếng của trường cấp ba N, chuẩn bị đánh nhau lần thứ vài chục có lẻ với đám lưu manh trường bên.

Ừm, không nhầm đâu, cấp ba chuyên N trực thuộc đại học N, không nhầm đâu.

Đầu nhuộm đỏ ngổ ngáo, áo quần chẳng buồn sơ vin, trường yêu cầu giày tối màu nhưng xem dưới chân cậu ta đi, một đôi allstars vàng rực, balo đeo lệch một bên.

Từ phần nhìn đến phần hành động, từ đầu tới chân đều toát ra cái vẻ bất cần nền giáo dục một cách.... rất rõ ràng. Ngoại trừ cặp mắt kính mảnh gọn vắt ngang sóng mũi cao cao là trông có tí tri thức.

- Trời mẹ, nữa rồi, đừng nói với tao tối hôm qua nó ra ngoài mua snack lại tiện tay trị ai nha ? Hôm qua đứa nào đi với nó ?

La Tại Dân bất lực gào lên. Ba năm, vâng, ba năm cấp 3 ngồi cạnh, 12 năm nhìn nhau lớn lên, La Tại Dân đã sớm quen với cái kiểu không sợ trời đất, không sợ kỉ luật của thằng bạn mình rồi.

Nhưng mà cũng chính bản thân La Tại Dân không ngờ được rằng tần suất choảng nhau của Hoàng Nhân Tuấn lại gia tăng theo cấp số nhân vào năm cuối cấp này. Mấy năm trước có thế này đâu ?

- Má nó, đi xuống cổng sau nhanh, nó choảng nhau thêm một lần nữa là tuần sau lên cột cờ đứng đó.

La Tại Dân lại một lần nữa chửi thề. Một đám chơi chung thế mà banh mắt làm ngơ cái câu triệu hồi quỷ dữ của thằng nhãi trường bên, mặc kệ Hoàng Nhân Tuấn xốc áo ra khỏi quần, tháo banh hai chiếc cúc tiến thẳng xuống cổng sau.

- Kiểu gì nó chả thắng, cản làm gì ? Đám trường bên chỉ giỏi to mồm, chứ thấy Nhân Tuấn là bọn nó lại câm ngay ý mà.

Lưu Dương Dương bình tĩnh nhai hai viên kẹo cao su, miệng thờ ơ tỏ vẻ chả quan tâm. Nhưng xem tay cậu ta kìa, lại chả đang lặp lại một số động tác mà Hoàng Nhân Tuấn trước đó 5 phút đã làm sao ? Tương Thái Lang cũng chẳng nói chẳng rằng, cậu chàng chỉ cười cười quẳng balo lên vai, hai chân xoay xoay dưới đất, tư thế sắp ra trận đấy.

Bọn nó, kể cả La Tại Dân - nam sinh vừa lo sợ việc lên cột cờ ấy, không sai đâu, là một trong những bộ tứ nổi tiếng nhất cái trường trung học này, vì học lực và khả năng choảng nhau.

Ngoài ra, còn vì tần suất xuống giáo vụ uống trà, bất kể sáng chiều.

- Đứng trước cổng trường người khác gào thét là hành động vô văn hóa, bọn bây không biết à ?

Hoàng Nhân Tuấn tay thả bịch cái balo xuống đất, bàn tay bắt đầu thu gọn ống tay áo. Tưởng mạnh mồm tối hôm qua đòi solo thế nào, cuối cùng vẫn hèn kém gọi thêm người qua đây tìm cậu.

- Đưa nào vừa xưng bố gọi tao, bước ra đây !

Hoàng Nhân Tuấn không phải kiểu người hay quát tháo, đối với bạn học lại cực kì nhẹ nhàng trầm tĩnh, giống như việc thong thả đã ăn vào máu cậu, đến cả khi gọi tên đối thủ cũng chỉ là nhàn nhạt cất giọng, chả có chút gì thiếu bình tĩnh.

hyuckren | tiền bối, anh tên gì ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ