Chương 1

960 71 2
                                    

0.

La Tại Dân ngồi trên vali của mình, hai chân đung đưa nhìn đồng hồ treo ở trong phòng bếp còn tay mân mê một phong thư và một chiếc hộp quà nhỏ. Đến khi kim dài chạy đến số mười hai, báo hiệu bảy giờ sáng, cậu đặt thư và quà lên mặt bàn phòng khách rồi kéo vali ra khỏi cửa. Lúc đi ngang qua cửa phòng của Lý Đế Nỗ, hai chân có dừng lại một chút còn trái tim băn khoăn có nên vào hôn một cái tạm biệt hay không nhưng rồi lại thôi. Cậu sợ rằng chỉ một nụ hôn lướt qua cũng khiến bản thân không kiềm được muốn nhiều hơn nữa. Dồn nén hết mọi mong muốn vào bàn tay siết chặt tay cầm vali, cứ như thế đi ra ngoài. La Tại Dân có một chuyến bay cần lên, một chuyến công tác cần thực hiện và một người cần quên. À, còn cả một tin nhắn cần gửi nữa.

"Đến đem hai vali của anh đi!" – biểu tượng tin nhắn đã được gửi đi xuất hiện, La Tại Dân an tâm bỏ điện thoại vào túi áo. Xe taxi hòa vào dòng người chen chúc đi làm buổi sớm, có mấy hạt mưa giăng nhẹ còn bầu trời có nhiều phần ảm đạm. Hình như khi cậu chuyển đến đây thời tiết cũng như này thì phải.

1.

Một năm trước

Mối quan hệ của Lý Đế Nỗ và La Tại Dân bắt nguồn từ một người họ Lý khác nhưng tên là Đông Hách. Thân là phóng viên nay đây mai đó nhưng phóng viên Lý rất phóng khoáng, vung tay thuê một phòng trong căn hộ của Lý Đế Nỗ đến hai năm. Ở được năm đầu êm đẹp, chủ nhà và người thuê yêu mến lẫn nhau nhưng hết một năm thì phóng viên Lý được điều sang Anh làm việc. Thân là một người bạn tốt với chủ nhà, Lý Đông Hách bôn ba tìm kiếm người ở trọ thay cho vị chủ nhà tốt bụng của mình. Thế là vớ ngay được người bạn quen biết từ hồi đại học La Tại Dân cũng đang trên con đường bôn ba đi tìm nhà ở. Bèo nước gặp nhau, thuận lý trở thành người ở chung nhà.

Qua Lý Đông Hách, La Tại Dân biết chủ nhà của mình làm nghề thiết kế, một nửa tuần lên công ty nửa còn lại làm việc ở nhà. Anh ta nấu ăn được, tính tình cũng dễ chịu và đã có bạn gái.

"-Mày nói cái đấy làm gì? – Tại Dân nhả ống hút ra khỏi miệng, một trời đầy thắc mắc.

– Vì chủ nhà của tao đẹp đúng gu mày. Tao nói trước không từ Anh bay về cũng mất cả ngày chứ ít à."

Hôm ấy Lý Đông Hách nhận được một cái vả nhẹ vào đầu nhưng La Tại Dân cũng phải công nhận Lý Đế Nỗ chính là gu của mình. Ngày đầu tiên chuyển đến dù đã có Lý Đông Hách và hành lý của cậu cũng chỉ là hai vali cỡ lớn nhưng anh ta vẫn chạy xuống giúp đỡ. Nếu Tại Dân nhớ không nhầm thì hôm đó Đế Nỗ mặc áo hoodie màu đen xắn tay, tóc mái khẽ chạm vào mắt kính cùng nụ cười rạng rỡ hỏi hai người nọ có ướt mưa không.

Tuy khởi đầu có ấn tượng nhưng cả hai cũng chẳng gặp nhau mấy. Lý Đế Nỗ làm việc như người bình thường từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều còn một ngày làm việc của La Tại Dân bắt đầu từ năm giờ chiều đến chín giờ sáng hôm sau. Cậu làm tại bộ phận quản lý đầu tư thị trường chứng khoán Mỹ, đất nước phía bên kia bán cầu nên giờ làm cũng trái ngang hơn nhiều người. Dù lương có cao gấp đôi những bộ phận khác thì số người trong bộ phận của cậu vẫn đều chằn chặn mười người. Mười người ngồi trong một căn phòng nhỏ, dán mắt lên những con số xanh, đỏ nhấp nháy liên tục. Thi thoảng giải lao họ mới tán gẫu một chút rồi ai lại vội vã vào việc nấy. Số tiền trong mỗi quỹ đầu tư mà họ thực hiện kinh doanh đều rất lớn, có thời điểm mỗi người phụ trách đến hai nghìn tỉ nên áp lực là rất lớn. Chẳng ai muốn dành thời gian tán gẫu, cả căn phòng chỉ vang lên tiếng lạch tạch của bàn phím, tiếng chửi thề và cả tiếng uống cà phê sì sụp. Vậy nên thời gian Tại Dân gặp mặt chủ nhà mình là hiếm hoi và cậu cũng chẳng có mấy sức lực mà tiếp chuyện sau một đêm căng thẳng. Hai người họ đôi lúc sẽ đi ngang qua nhau khi một người đi làm, một người về nhà, chào nhau một tiếng rồi ai lại vào việc người nấy.

[NoMin] Chốn trở vềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ