Chương IV

1.1K 121 14
                                    

Seokjin chỉ kịp về trọ tẩy rửa qua loa rồi lập tức đến bệnh viện, trán anh đã nóng bừng, Seokjin biết mình lại sốt. Lần nào quan hệ xong nếu không được tẩy rửa đàng hoàng anh đều sốt.

Nhiệt độ trên trán làm Seokjin đột nhiên nhớ về lần đầu lúc hai người làm tình.

Gương mặt kia lúng túng, vừa muốn thúc vào lại sợ anh đau. Nếu Seokjin không dỗ dành chỉ sợ tên nhóc ấy sẽ cứ ngốc nghếch mà chịu đựng.

Quan hệ xong, quả nhiên với lần đầu thiếu kinh nghiệm, Seokjin đã bllllốm liệt một ngày, mê man đến ngây dại.

Đó cũng là lần đầu tiên anh thấy Taehyung khóc.

Seokjin nở nụ cười buồn, không dám nghĩ nhiều nữa.

--

Hành trình từ bệnh viện trở về Seokjin đã mệt lừ đến không thể đứng thẳng. Từ sáng đến tận chiều muộn anh mới chạy xong thủ tục để làm phẫu thuật cho nội.

Bận rộn đến mức chỉ uống vội được một viên thuốc, sau đó ngồi bên hàng ghế đợi trong trạm xe vắng người. Đầu không ngừng chao đảo, Seokjin xoa xoa thái dương. Xe còn khá lâu mới đến, chỉ cầu mong rằng trời sẽ không mưa, Seokjin không chắc liệu rằng anh còn có thể tỉnh táo được không nếu dính thêm mưa.

Thế nhưng mọi chuyện chưa bao giờ được như Seokjin mong đợi. Đám mây âm u bao trùm kín bầu trời, mùi đặc trưng của hơi nước bốc lên và rồi tí tách từng hạt lốm đốm xuất hiện trên mặt đất, trời đổ mưa.

Seokjin ôm cánh tay phải, người run lên vì cơn đau đầu như truyền từ tận trong xương tủy.

Anh bất lực cắn chặt cánh môi, dường như vì cơn mưa đột ngột mà có lẽ xe buýt lâu đến hơn bình thường.

Mưa ngày một lớn, mái đầu của Seokjin đã ướt đẫm, quần áo lỗ chỗ là nước.

Giữa lúc mê man, một đôi giày da lọt vào tầm mắt Seokjin. Anh khẽ ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt quen thuộc.

Ánh mắt mà Seokjin nghĩ mình đã đánh mất từ lâu.

"Lên xe đi." Taehyung trầm giọng hơn bình thường, dường như đang cố gắng che giấu điều gì đó.

Seokjin nhìn một thân ướt sũng của mình, lại nhìn về chiếc xe sang trọng kia, nghĩ thế nào cũng không muốn làm dơ xe.

Seokjin không thấy anh đáng giá như vậy.

"Xe buýt sắp-"

Chưa kịp dứt lời, Taehyung đã chẳng nói câu gì, đột ngột ôm anh lên, bế vào trong xe.

Vòng ngực ấy trước nay vẫn như vậy, làm Seokjin không muốn dạy dụa, tham luyến hơi ấm từ hắn. Nhưng anh không muốn mình bị cuốn sâu vào nó.

"Taehyung để tôi xuống xe đi."

"Im lặng."

Seokjin nhìn gương mặt tức giận của Taehyung, lời muốn nói lên đến miệng lại ngậm ngùi nuốt trở lại. Chợt màn hình điện thoại vụt sáng, Seokjin nhìn thoáng qua số lạ gọi đến, hai bàn tay anh bỗng run rẩy. Anh toang định tắt đi nhưng rồi nghĩ đến cuộc gọi này sẽ có thể khiến người bên cạnh thay đổi ý nghĩ, Seokjin đã cắn răng chịu đựng bắt máy.

|TaeJin| FoolNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ