twenty-one [ SE?]

559 46 29
                                    

Trước khi vô, nghe lời tui ik, bật cái nhạc bên trên lên cho cảm xúc nà
Nhớ phải bật đấy


































Bật chưa, bật đi mà

































































Đã nói là bật đi mà






























À thôi ko nhây nữa, vô chap ạ






3 tháng sau....

Hôm nay, thời tiết ổn cho một buổi đi dạo. Nắng vàng ươm rải đều trên khắp các nẻo đường, tuy nhiên tiết trời thì vẫn lạnh lẽo. Không ra ngoài thì rất đáng tiếc, nên em đã tới thăm anh. Trên đường đến chỗ của anh được lát đá hoa, hai bên là thảm cỏ xanh mướt bừng lên trong nắng. Em ôm một bó huệ trắng tinh khôi chầm chậm bước vào chỗ anh.

Chỗ của anh được dọn dẹp thường xuyên nên rất sạch sẽ. Trên cành bằng lăng tím, chim hót rả rích vui tươi vô cùng, vậy mà cớ sao lòng em lại nặng trĩu.
Đập vào mắt em là bia mộ anh. Có lẽ rất khó tin nhưng đây chỉ là lần thứ hai em đến đây. Lần thứ nhất em đã khóc chết đi sống lại, khóc đến mức ngất đi, phải để mọi người đưa về nhà. Sau lần đó, đến tận hôm nay em mới dám đến thăm anh. Em không muốn tin vào sự thật rằng anh đã không còn bên cạnh mình nữa, càng không tin rằng anh đã không còn trên thế gian này. Ngày hôm nay, em đã lấy hết can đảm để đến đây gặp anh. Nhưng khi nhìn thấy tấm bia ấy, trái tim em như bị ai bóp nghẹt, đau đớn không tả nổi. Em chầm chậm ngồi xuống bên bia mộ anh, đặt bó hoa xuống thảm cỏ xanh. Trên bia không có ảnh anh, chỉ khắc vài dòng chữ.

- anh à, em đến rồi đây. Em xin lỗi. Không phải là em không muốn gặp anh, nhưng em thực sự không muốn nhìn thấy anh như thế này.

Em nhẹ giọng gọi anh, tuy nhiên đáp lại lời em chỉ là tiếng gió thổi. Đau, thật sự đau lòng.

- anh biết không, chính em đã sống chết không cho người ta đặt ảnh anh ở đây. Vì có lẽ anh rất đẹp, vì vậy em cảm thấy thật tốt khi ở đây không đặt ảnh anh.
- Và còn một lí do khác là khi em nhìn thấy anh, em thật sự sẽ không chịu nổi.

Em cố giữ cho lòng mình ổn định để không phải òa khóc. Em khẽ đưa tay chạm vào tên của anh. Từng cái chạm như từng mũi kim đâm thẳng vào lồng ngực, mỗi cái chạm là lòng lại nhói đau. Cái tên này, đối với em, rất thân thuộc, vừa là yêu thương, nhưng cũng vừa là nỗi đau lớn nhất của em. Sau từng lời nói của em vẫn chẳng một lời hồi đáp khiến sống mũi em cay xè, nơi khóe mắt đỏ ửng không tự chủ mà trào lệ . từng giọt nước mắt em rơi lã chã xuống nền cỏ ẩm ướt , đôi vai gầy cũng vì thế mà run lên bần bật.

Em là một cô gái đẹp, khi khóc cũng đẹp lạ lùng. Bóng lưng ấy, đẹp, nhưng buồn đến thê lương. Từng đợt gió buốt lạnh lùa vào tay áo em, nhưng sớm đã trở nên mất cảm giác vì giờ đây nỗi đau nơi ngực trái của em là lớn nhất, không có gì có thể lấn át được. Giờ phút này trong tâm trí em chỉ có người ấy. Em nhớ anh, nhớ đến quay cuồng. Nhớ những cái ôm ấm áp mỗi ngày, nhớ cảm giác nằm trong vòng tay anh bình yên đến biết bao.
/ -Em, mặc thêm áo khoác vào, trời lạnh lắm.
-Em phải biết quan tâm đến sức khỏe chứ, anh xót...
-Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi.../

saranghae|text| [kr x ndln]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ