chương 80: Thì ra là người đồng cảnh ngộ a

474 17 15
                                    


 Ôn Liễm đưa ly lên miệng và nhấp một ngụm. Một tay cầm ly rượu, còn tay kia dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể, cô quay lại nhìn Joyce đang điên cuồng nhảy trên sàn nhảy.

Joyce đưa hai tay lên trên đầu, nửa ngồi xổm xuống theo điệu nhạc và khiêu vũ với người đàn ông đối diện. Mái tóc vàng buông xõa của cô được hất tung một cách tự do, nhuộm bởi những màu sắc sặc sỡ của ánh sáng.

 Cô mặc một chiếc áo vest, cổ chữ V để hở hết ngực, để lộ ra vòng một nuột nà. Ở dưới là một chiếc váy  ngắn màu đen, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn và thon thả. Ngay cả khi ẩn trong bóng tối, vẻ mờ ảo trông thật quyến rũ.

Người đàn ông khiêu vũ với Joyce cao hơn cô rất nhiều, vì vậy anh ta luôn cúi đầu xuống và nhìn vào ngực Joyce một cách say mê. Lòng bàn tay cũng không thành thật, hết lần này tới lần khác  duỗi ra chạm vào eo  của Joyce.

Ôn  Liễm thấy hết điều này trong mắt, không khỏi nhíu mày, nhưng lại nhìn thấy Joyce bộ dạng thích thú. Nghĩ nghĩ một lúc, Joyce cũng không bài xích nên cũng không nói gì. Câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân chỉ có thể xảy ra nếu người bị hại không muốn.

Nếu Joyce đã bằng lòng,  Ôn Liễm ra mặt có lẽ sẽ phá hủy bầu không khí ... chưa kể Ôn Liễm đang vì việc Joyce giữ hộ chiếu của cô mà thấy sầu não.

Ở nước ngoài cởi mở hơn rất nhiều so với trong nước, Ôn Liễm chứng kiến nhiều rồi, cũng  không lấy gì là ngạc nhiên. Cô đoán rằng Joyce và người đàn ông đó có thể không quen biết nhau ...

Như để xác minh cho suy nghĩ của mình, khi Joyce từ sàn nhảy đi lên, ngồi bên cạnh cô và yêu cầu người phục vụ cho một ly rượu giống Ôn Liễm,  Ôn Liễm bèn hỏi, " Cô có biết người đàn ông đó không?"

Joyce  một hơi uống hết ly rượu , đặt chiếc ly chỉ còn lại vài viên đá trên quầy bar. Sau đó cô lại kêu người phục vụ  rót tiếp một ly, để ly rượu lạnh lẽo áp vào gò má nóng rực, nhìn Ôn Liễm bằng ánh mắt mờ mịt hỏi: "Ai?"

"Người đàn ông khiêu vũ với cô khi nãy." Ôn Liễm nâng cằm trên sàn nhảy với chiếc ly trong tay. Người đàn ông vẫn đang khiêu vũ bên trong, nhưng người phụ nữ bên cạnh anh ta đã thay đổi từ Joyce sang người khác.

Joyce uống hơi nhiều, ngây ngốc quay người lại, liếc hắn một cái, đáp: " Ồ, là Peter, mới quen."

"Ồ..." Ôn Liên cười đầy ẩn ý.

Joyce tựa vào vai Ôn Liễm hỏi: "Ngươi ghen tị?" Ở nước Anh không có cách nói" Ăn giấm chua", cho nên nàng nói Ôn Liễm ghen tị.

Ôn Liễm chỉ là xác minh ý nghĩ của mình, nhưng lại khiến Joyce hiểu nhầm là nàng ghen tị, cau mày hỏi: "Ghen tuông cái gì?" Ghen tuông do cổ bị người ta trêu ghẹo?

"Ghen vì tôi khiêu vũ thân mật với hắn ta" Joyce nói. Toàn thân nồng nặc mùi rượu, bốc lên đến mức khiến Ôn Liễm muốn say theo, hơi quay đầu lại đẩy Joyce ra: "  Cô nghĩ nhiều rồi."


Joyce không thèm để ý, bám vào lan can lảo đảo định lên nhảy tiếp.

Ôn Liễm nhanh chóng kéo cô lại, hỏi: "Khi nào chúng ta về?" Nếu không phải buổi tối Joye rủ  cô đi chơi, chắc chắn cô đã không ở đây.

Joyce lắc lắc cánh tay, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Ôn Liễm, hét lên: " Em định quay lại làm gì?!"

Ôn Liễm nhìn đồng hồ, nghiêm nghị nói: "Đã tám giờ tối rồi, chúng ta nên đi về ngủ thôi., nếu về muộn sẽ không an toàn. Ở đây không có luật cấm mang theo súng như trong nước, ai cũng có thể cầm súng một cách hợp pháp." Lỡ nói gì không đúng hay có xô xát gì, bọn họ liền rút súng ra cho đối phương ăn kẹo đồng. Ôn Liễm nghĩ tới đây liền kinh hãi.

"Ôn Liễm, em có biết đây là nơi nào không?" Joyce trợn to hai mắt hỏi Ôn Liễm.

"Đương nhiên là quán bar." Ôn Liễm phẩy phẩy tay. Cô đã ở đây hơn bốn tháng và  cảm thấy lời nói và hành động của mình  không lậm lối sống nơi đây  .

" Chẳng vui gì hết khi em nghiêm túc như vậy!"  Do Ôn Liễm cao hơn Joyce vài cm, Joyce ngẩng đầu lên nói: " Em biết không, mặt em bây giờ không chút cảm xúc! "

" Vậy thì sao? "Ôn Liễm thờ ơ nói.

Joyce không muốn cãi nhau với Ôn Liễm ở đây nên hất tay cô ra và nói: "Em đi đi! Đừng kéo tôi!" Cô có lòng tốt đưa Ôn Liễm đến đây vui chơi,  ai dè Ôn Liễm không chịu chơi thì thôi còn can ngăn mình nữa.

Ôn Liễm nhìn Joyce đi còn không vững mà cứ đòi lên sàn nhảy, lắc đầu bất lực và thở dài. Không biết mấy giờ nữa mới về được.

Cô chưa kịp quay lại thì người đàn ông ở bàn bên vốn để ý cô nãy giờ thấy cơ hội đến rồi, bèn sửa sửa lại cổ áo,  sau đó anh ta đứng dậy khỏi vị trí, bưng một ly rượu đi về phía Ôn Liễm

"Này, mỹ nữ,  tôi có thể mời cô uống một ly không?" Anh ta một tay dựa vào quầy bar,  hỏi han với một nụ cười có thể hớp hồn nhiều phụ nữ.

Rõ ràng điều này hoàn toàn vô hiệu đối với Ôn Liễm, cô cẩn thận nhìn lướt qua anh ta, trong đầu nảy ra kết luận: một người đàn ông ngoại quốc, sau đó nâng ly rượu lên từ chối: "Cám ơn, tôi có rồi. "

Anh ta không hề nao núng rút lui mà hỏi tiếp:" Cô đến từ Trung Quốc? "

Ôn Liễm nhướng mày nói:" Đúng vậy. " Người đàn ông lộ ra vẻ kinh ngạc nói:" Tôi nghe nói ở đó có những con Gấu trúc to lớn, chỉ có hai màu đen và trắng, rất dễ thương. "

Sau đó, anh ta làm bộ như biết rất nhiều về Trung Quốc. Nói xàm xí một lúc rồi còn  nhầm lẫn những thứ nổi tiếng của các nước Đông á khác thành của Trung Quốc. Cuối cùng, anh ta nói: "... Tôi nhất định sẽ đến  du lịch Trung Quốc huyền bí khi có cơ hội."


Ôn  Liễm ngán ngẩm gật đầu, nhấp một ngụm rượu để che giấu vẻ ngượng ngập. Toàn bộ cuộc trò chuyện chỉ có anh ta tự biên tự diễn.

Nghĩ rằng mình đã thành công dụ khị được Ôn Liễm nên anh ta tiến đến gần cô, đầy ẩn ý hỏi: "Người đẹp, cô có bạn trai chưa?" Anh ta đưa tay định sờ đùi Ôn Liên.

Ôn Liễm còn chưa kịp trả lời thìJoyce  vốn đang nhảy trên sàn nhảy đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai người, hất tay người đàn ông đang muốn sờ đùi Ôn Liễm ra, lớn tiếng cảnh cáo, " Cô ta là của tôi! Bỏ cái tay của anh ra !. Đồng thời cũng loạng choạng lùi về hai bước.

Ôn Liên nhanh chóng đứng lên đỡ cô. Không biết Joyce lại uống rượu ở đâu mà đã say khướt rồi, lo lắng gọi: " Lão sư..."

Người đàn ông đó thấy Joyce mạnh mẽ chắn trước mặt Ôn Liên,  cảm thấy cô  không dễ đối phó. Anh ta đành phải vừa bỏ đi vừa chửi bới.

Joyce dường như đã say bí tỉ và sắp bị một người đàn ông dẫn đi. Nhưng khi nhìn thấy Ôn Liễm bị ức hiếp, cô lập tức thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông muốn mang cô đi, chạy tới chỗ Ôn Liễm và làm một loạt chuyện vừa rồi.

Và tên muốn đưa Joyce đi, thấy bên cạnh cô còn có một người tỉnh táo khác bèn từ bỏ.

Joyce nói với Ôn Liễm: "Ôn Liễm, chúng ta trở về đi ..." Vừa dứt lời, thân thể liền khuỵu xuống.

Ôn Liễm đỡ lấy Joyce, cúi đầu xem trạng thái hiện tại của cô, nhưng không ngờ lại nhìn thấy thứ mà cô không nên thấy. Cô ngẩng đầu lên tránh né, mặt không cảm xúc nói: " Sau này cô nên mặc nhiều thêm một tí ..."

Joyce lẩm bẩm như đáp lại lời của Ôn Liễm, nhưng bởi vì âm lượng quá nhỏ dù Ôn Liễm sáp lại gần cũng không thể nghe rõ, vì vậy bèn dứt khoát từ bỏ.

Ôn Liễm lấy áo khoác của mình quàng cho Joyce và đưa cô ấy trở lại trường học.

Khi rời quán bar, đã gần chín giờ tối. Ôn Liễm lo lắng liếc nhìn đồng hồ, sợ rằng lúc này sẽ không gọi taxi được.

Joyce không chịu đi, mà Ôn Liễm cũng không muốn Joyce dựa mình quá gần nên gần như là lôi Joyce đi tới lề đường.

Trong suốt quá trình này, Joyce liên tục quơ tay, chân nam đá chân chiêu, làm Ôn Liễm cố gắng giữ cô đến nỗi mệt bở hơi tai, mồ hôi nhễ nhại. Nhớ tới hồi xưa học tỷ say rượu cũng không ồn ào như bà chị Joyce này.
Khi Ôn Liễm giơ tay bắt taxi, Joyce đang ngồi xổm bên cạnh đột nhiên đứng dậy, giơ ngón tay giữa chỉ về phía đường và chửi rủa, "Nick, tên khốn! Tôi muốn đánh chết ! "

Ôn Liễm kinh ngạc nhìn Joyce, không hiểu làm sao một người tốt lại đột nhiên trở nên như thế này. Trước khi cô có thể tìm thấy một người tên Nick trong trí nhớ của mình, Joyce đã đá giày cao gót của mình và lao ra giữa đường như điên, như thể cô đang đuổi theo một ai đó.

Ôn Liễm không kịp trở tay, muốn ngăn cản nàng, nhưng vẫn là chậm một bước.

Dù đã chín giờ nhưng trên đường vẫn còn rất nhiều xe. Không biết là Joyce may mắn hay là mạng lớn,  thế mà lại thuận lợi chạy tới giữa đường, rồi ngơ ngác dừng ở đó.

Ôn Liễm nhìn trước ngó sau rồi cẩn thận bước tới chỗ Joyce. Không ngờ phía xa có một chiếc xe ô tô đột ngột tăng tốc, đèn pha chiếu thẳng vào mặt Ôn Liễm.

Thân thể cô đột nhiên cứng đờ, không thể tiến tới hay lùi, chỉ có thể nhìn chiếc xe lao về phía mình. Lúc đó Ôn Liễm thật sự nghĩ rằng mình sẽ bị xe húc văng, tim gần như ngừng đập.

Bên tai vang lên tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe dừng lại trước người Ôn Liễm tầm 50 cm. Người lái xe hạ cửa kính xe xuống và hét vào mặt Ôn Liễm .

Ôn Liễm hoàn hồn lại, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, thở hổn hển, liên tục xin lỗi tài xế, sau đó nhanh chóng chạy qua đường. Cô lao đến bên cạnh Joyce, dùng hai tay giữ cô ấy lại để không cho cổ chạy loạn xạ, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Cô điên rồi! Muốn chết à ?!"

Joyce cúi đầu, nói với giọng ngẹn ngào : "Ôn Liễm, Nick không cần tôi nữa ..."

Cơn tức giận của Ôn Liễm trong phút chốc tan biến. Qua ánh đèn cao vút của những chiếc xe qua lại, cô có thể thấy Joyce đang ngước lên, nước mắt chảy dài trên má.

Cô hỏi một cách thận trọng: " Cô... thất tình hả?"

Joyce gật đầu trong nước mắt.

Ôn Liễm nghĩ tới chính mình, trong nháy mắt mất hồn, lẩm bẩm nói: "Thì ra là cùng cảnh ngộ a ..." ......

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 15, 2023 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Gửi tới học tỷ thân ái của tôi.Từ Chương 70 Trở ĐiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ