Chương 77: Không thể về lại Trung Quốc

145 11 5
                                    

Ôn Liễm hai mắt đỏ hoe liếc nhìn túi trơ trọi đặt trên ghế, sau đó quay đầu nhìn phong cảnh lướt vội qua cửa kính xe, cảnh tượng trước khi rời đi lại hiện lên mồn một trong tâm trí cô.

Gió thổi làm Ôn Liễm chớp mắt vì khó chịu, nước mắt lại không kiềm được mà chực trào ra. Cô cúi đầu che giấu, lau đi những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, rồi lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bác tài xế qua gương chiếu hậu đã nhận ra được tâm trạng cô không được tốt, bèn hỏi bằng tiếng Anh: "Này, cháu có cần chú giúp gì không?" Bởi vì bác ấy nói rất nhanh nên Ôn Liễm phải suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được câu nói đó, liền đáp lại : "Con cảm ơn bác, không sao đâu ạ." Nghe vậy, bác ấy bèn chăm chú lái xe. Ôn Liễm bất an ngọ nguậy không yên. Cô cảm thấy mình đã ngồi xe rất lâu rồi, nhưng tại sao vẫn chưa đến sân bay. Khi xe dừng đèn đỏ, cô đành phải vỗ vỗ vào ghế phía sau bác tài và hỏi " Bác có thể lái nhanh hơn không ạ? Con đang rất vội. Bác tài lại luyên thuyên một hồi, nhưng Ôn Liễm nào có tâm trạng nghe. Vốn tưởng rằng bác ấy nói xe không thể tăng tốc nữa, nhưng sau khi vượt qua đèn đỏ, cô cảm thấy tốc độ đã tăng lên rất nhiều nên không nói gì.

Khi xe đến gần sân bay, dọc đường là những bãi cỏ xanh xanh. Máy bay cất cánh và hạ cánh trên đường băng giữa bãi cỏ đó. Ôn Liễm nhìn mấy chiếc máy bay đang đậu trên sân đỗ, trong số đó có chuyến bay của cô. Đúng lúc này, có người gọi cho cô. Ôn Liễm thấy số lạ, lập tức cúp máy. Không ngờ, số máy đó vẫn tiếp tục gọi tới. Ôn Liễm đã tắt máy cả vài lần, nhưng chỉ trong vài giây, lại có một cuộc gọi đến. Cuối cùng cô cũng nghe điện thoại và hỏi bằng tiếng Trung: "Cho hỏi có chuyện gì không ạ?" Một giọng nữ quen thuộc truyền đến, nói một lèo làm Ôn Liễm không hiểu gì cả. Cô ngây người một lúc mới nhận ra bên kia đang nói tiếng Anh. Nghe giọng điệu của cô ấy có vẻ đang rất tức giận. Cô tưởng người kia là nhân vật tầm cỡ nên cẩn thận hỏi lại : " Cô...có thể nói lại một lần nữa được không ạ?" Đầu dây bên kia lại tuôn một tràng dài xối xả, Ôn Liễm hiểu được chết liền, Ôn Liễm hỏi lại rốt cuộc cô gọi tôi là để làm gì vậy. Lần thứ hai nghe thấy giọng nói của người bên kia, Ôn Tĩnh lập tức nhớ ra người này là ai. Lần đầu tiên khi Ôn Liễm đến đây, cô ấy đã đón cô ở sân bay và cũng là giáo viên tiếng Anh, đồng thời sẽ chiếu cố cuộc sống sau này của cô: Joyce. Dáng người cao ráo với mái tóc vàng và đôi mắt xanh long lanh. Lần đầu tiên khi Ôn Liễm nhìn thấy Joyce, cô đã bị vẻ đẹp của Joyce làm cho kinh diễm. Nhưng những gì cô ấy nói bây giờ không làm Ôn Liễm vui nổi.

Cô ấy nói với giọng điệu ra lệnh: "Ôn Liễm, em lập tức quay lại cho cô." Ôn Liễm liền hỏi " Tại sao"?

Trường học không cho phép em xin nghỉ , em hãy quay trở lại ngay lập tức!" Joyce nói như đinh đóng cột: " Em hãy nhớ rằng, em vẫn là sinh viên năm nhất, chưa đủ trình độ để nói về việc xin nghỉ phép. Đúng là Ôn Liễm chỉ gửi đơn xin nghỉ phép đến trường, chưa nhận được thư trả lời, nhưng cô ấy phải về Trung Quốc ngay bây giờ và hỏi Cố Tiện Khê cho rõ ràng!

"Nhưng bây giờ em đang có chuyện gấp và phải quay về Trung Quốc ngay!" Ôn Liễm nói một cách kiên quyết.

" Em không được làm vậy! Em đến đây là để học, không phải để đi du lịch! Trường sẽ không cho em làm vậy đâu"

Gửi tới học tỷ thân ái của tôi.Từ Chương 70 Trở ĐiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ