42

152 17 0
                                    

Phác Chí Thành đến trung tâm việc làm thuê vài người giúp việc đến dọn dẹp, sau đó giữ một người lại coi sóc nhà cửa và nấu cơm.

Cậu vẫn đi làm như trước đây, nhưng phần lớn thời gian đều cố vòng lại công ty cũ của La Tại Dân. Giám đốc của nơi này không còn là La Tại Dân nữa, mà là La Minh Hiên. Nhân viên cũng đã đổi mới không ít, công ty cũng rất phát đạt.

Cậu không dám vào, không dám đối diện với La Minh Hiên. Tuy rằng trước đây cậu ta đối với cậu rất dễ chịu, nhưng vì cậu mà anh trai phải đau khổ như thế, có lẽ cậu ta không còn hảo cảm gì với cậu nữa. Cậu biết mình đã phạm phải sai lầm rất lớn.

Ngoại trừ thời gian đi làm ra, Phác Chí Thành hay ngồi ngẩn người ở trong vườn. Cậu nghĩ không biết bây giờ La Tại Dân đang làm gì, đã có gia đình chưa, có con chưa?

Cậu run run nhìn số điện thoại của hắn trên màn hình, muốn gọi lại thôi. Có lẽ đã qua năm năm rồi, gọi không được nữa.

Suốt mấy ngày do dự, vào đêm cuối thu trời se lạnh đầy cô đơn, cậu quyết định ấn thử. Đầu dây bên kia quả nhiên vang lên tiếng tút tút đều đặn, vậy là vẫn còn dùng. Chỉ là không biết người dùng có phải La Tại Dân hay không.

Không có ai bắt máy. Chuông reo lâu đến mức cậu cho rằng bên kia sẽ không nghe, định cúp thì lại vang lên giọng nói trầm ấp quen thuộc.

"Alo, ai vậy?"

Trái tim Phác Chí Thành nảy lên một nhịp. Người cậu nghĩ tới suốt mấy tháng qua, mơ thấy không ít lần đang nói với cậu. Giọng nói này đã qua năm năm, nhưng cậu vẫn nhớ như in, tựa như trở về năm năm trước, cậu từng gọi điện cho hắn vậy. Nước mắt chực rơi xuống, cậu không biết phải nói gì nữa.

"Xin lỗi, là ai vậy?" La Tại Dân hỏi lại lần nữa.

Sau khi ly hôn với La Tại Dân, cậu đã đổi số điện thoại hơn 10 lần. Có nhiều lý do riêng nên cậu đổi số, vì thế cho dù La Tại Dân có nghĩ đến cậu mà điều tra, cũng chưa chắc có được số hiện tại cậu đang dùng. Mà bây giờ cậu đã rõ, hắn không điều tra về cậu. Lời nói ngày trước của hắn, hắn vẫn giữ lời mà không quên.

Chúng ta, cả đời không tái kiến.

Bên kia đã tắt máy. Phác Chí Thành che miệng khóc nức nở.

Tại Dân, em không muốn như vậy, có thể tái kiến không?

----------

La Tại Dân nhìn chiếc điện thoại của mình. Ai lại gọi điện cho hắn vào lúc 6h sáng chứ? Tuy rằng lúc ấy vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng vẫn kịp nhìn là số quốc tế, cho nên hắn dùng tiếng Trung để giao tiếp. Hắn thường nhận được mấy cuộc gọi từ bạn bè cũ hoặc của La Minh Hiên, tưởng rằng bọn Mã Khắc gọi bằng số mới nên nghe máy. Nào ngờ đầu dây bên kia không nói gì, có lẽ là gọi nhầm số mà thôi.

Giấc ngủ bị phá, hắn cũng không còn tâm tình nào nữa, đành dậy luôn. Gần đây đã bắt đầu có thể ngủ ngon giấc, nhưng nếu bật dậy giữa đêm thì không cách nào ngủ lại được.

Hắn luôn giữ lại số điện thoại cũ, năm năm qua chưa từng thay đổi lần nào. Tuy rằng lòng đã buông bỏ mọi chuyện, nhưng nơi sâu nhất trong thâm tâm vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó người kia sẽ gọi điện cho hắn. Hắn vẫn biết chuyện này quá mức viễn vông, loại chuyện thiên phương dạ đàm như thế đương nhiên sẽ không xảy ra. Năm đầu tiên vẫn ôm ấp chút mong mỏi, năm thứ hai vẫn thế, qua năm thứ ba, thứ tư, hắn dần dần mất đi hi vọng. Cho đến lúc này, hắn cũng đã triệt để buông tay.

Hắn từng định gọi điện cho người kia hàng nghìn lần. Nhưng lần gặp gỡ cuối cùng hắn đã nói cả đời không tái kiến, bây giờ gọi điện, người kia sẽ bắt máy sao? Điều hắn sợ không phải là người kia vĩnh viễn không nhận cuộc gọi, mà sợ rằng khi người kia nghe máy, câu đầu tiên là: "Anh đừng làm phiền tôi!"

Sự cáu gắt, căm phẫn, hận thù của cậu đối với hắn là không nhỏ, những ngày tháng cuối cùng còn ở cạnh nhau hắn đã lĩnh ngộ đủ sự giày vò khi người mình yêu thương luôn nói những lời cay đắng. Cho nên sau khi chia tay, hắn vẫn sợ hãi điều đó, như một sự cấm kỵ không nên chạm vào.

Con dao vẫn cắm vào trái tim hắn, nếu không biết cách rút ra, chỉ làm vết thương nứt toạc thêm.

Hắn chưa từng nghĩ giữa hắn và cậu còn tình bằng hữu. Bởi vì hắn không có tư cách đó. Hắn chiếm của cậu tự do, chiếm hạnh phúc của cậu với bạn gái, cho nên ngay cả là bạn bè thì cũng đã quá xa xỉ, hắn không dám mơ đến. Thế nên hắn không gọi cho cậu là vì ngay cả chuyện lấy tư cách gì, hắn cũng không biết.

Người kia vĩnh viễn không thuộc về hắn nữa. Vậy nên hắn chỉ còn cách chôn giấu tình yêu và sự nhớ nhung này vào một góc thật sâu trong trái tim, mỗi ngày đều điên cuồng làm việc để tạm quên đi. Thế nhưng có những tối, hắn lại bật dậy giữa cơn mơ. Trong giấc mơ ấy, người kia xua đuổi hắn, chửi mắng hắn, rồi lại rời đi với một cô gái. Ngay cả khi ngủ cũng không thể yên ổn, hắn thật sự bị bức đến phát điên rồi.
Người kia tựa như hình xăm, không phải xăm trên da, mà xăm vào trái tim. Cho dù có tự nói với chính mình rằng hãy quên đi một ngàn lần, nhưng hình xăm đó vẫn luôn nhắc nhở hắn, đã từng yêu một người đến như vậy.

-----------

Phác Chí Thành biết bây giờ mình ngay cả làm bạn với La Tại Dân cũng không có tư cách, cho nên cậu đành ngậm ngùi mỗi đêm nhìn số điện thoại của hắn mà ngẩn người thật lâu. Rất muốn hỏi hắn gần đây sống có tốt không, đã lập gia đình hay chưa, đang làm gì...nhưng cậu cảm thấy mình không đủ tư cách.

Từng là người hắn yêu thì sao chứ? Từng là hôn phu hợp pháp của hắn thì sao chứ? Tất cả chỉ là đã từng.

Tuy rằng không biết có còn cơ hội gặp lại hay không, tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhìn thấy hắn và vợ con hắn, nhưng mỗi khi nghĩ đến điều ấy, cậu lại không kìm được mà rơi nước mắt.

Cậu nhận ra gần đây mình đã nhớ hắn quá nhiều, cảm giác này, gọi là yêu thì có đúng không?

-----------

Kỳ nghỉ Đông bắt đầu, Phác Chí Thành quyết định xách túi đi du lịch. Cậu nhớ rõ Sinh nhật của La Tại Dân vào tháng 8, lúc ấy từng bị ép cùng hắn đi du lịch, cậu đã quên béng mất mà không nói lời chúc mừng hay tặng quà gì.

Nhưng cho dù nhớ, cậu cũng không làm. Giờ nghĩ lại, cậu cảm thấy lúc ấy mình quá đáng hết mức, cư nhiên suốt ngày ở cùng suốt như vậy lại chẳng nhớ đến mỗi việc cỏn con là chúc mừng sinh nhật người ta. Có lẽ khi ấy, hắn đã từng rất mong chờ câu nói này của cậu.

Phác Chí Thành cầm thẻ ngân hàng cùng một ví tiền mặt dày cộm đã đổi thành dolar đi sang Mỹ. Cậu đi đến hòn đảo mà ngày trước từng đi với La Tại Dân. Nơi này có nhiều kỷ niệm quá đỗi, đến đây cậu mới cảm giác thư thái hơn một chút.

Đến nơi rồi, cậu thấy mọi thứ thay đổi một cách kỳ diệu. Du khách khắp mọi nơi tụ hợp về đây rất đông đảo, đường đi cũng phải chen lấn nhau. Cậu cố tình muốn đi đặt phòng ở khách sạn cũ, số phòng 520 cũ, nhưng lại không đặt được vì khách sạn đã hết phòng.

Xung quanh đây có mấy khách sạn lớn, việc đặt phòng rất dễ dàng. Thế nhưng cậu muốn chỗ cũ, chỉ muốn chỗ cũ mà thôi. Có điều bây giờ không thể làm được việc ấy, bèn đi sang khách sạn khác.

Khách sạn này nằm kế bên khách sạn cũ mà cậu muốn ở, tên nó là "Happy Beach Hotel."

Yêu Lầm Cưới Sai 彡 JaemJiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ