chương 9

421 4 0
                                    

Là vợ anh.

Nên không giống những người khác.

Câu này nghe thế nào cũng thấy ý tuyên thệ chủ quyền. Tuy rằng đây là sự thật nhưng nói ra miệng vẫn khiến người ta rất ngượng ngùng. Giang Vãn Lê mất tự nhiên, xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng.

Sau khi vào thang máy, Giang Vãn Lê gọi cho quản lý Tống, bởi vì cô rời đi trước, nên phải thông báo với ông ấy một tiếng.

Không gian cực kỳ yên tĩnh.

Bùi Thầm nhìn cô, bỗng hỏi: "Em có biết những người trong ghế lô kia như thế nào không?"

"Biết, bọn họ trước kia có hợp tác với ba tôi."

Đương nhiên anh không phải hỏi quan hệ của bọn họ, hai người đối đáp không cùng một chủ đề.

Bùi Thầm nhìn cô một lượt: "Tôi nói, bọn họ có hành vi không ổn nào không?"

"Cái này." Giang Vãn Lê nghĩ nghĩ, không nói chuyện bị bọn họ đùa giỡn, một là sợ anh lo lắng, hai là cô có cảm giác lặp lại những lời đó khiến người khác không thoải mái.

"Không có." Cô lắc lắc ống tay áo: "Anh nhìn tôi mặc kín thế này là biết."

Gặp những người này, cô dẫn quản lý Tống đi cùng, còn mặc áo tay dài, quần dài, cũng có tính cảnh giác.

Giọng điệu cô thoải mái, không nói nhiều lời xấu.

Nhưng Bùi Thầm không phải không biết đức hạnh của những người đó, thấy cô ngây thơ, lại im lặng.

Thư ký Lương không hổ là trợ thủ đắc lực của anh, ở bên cạnh phụ họa: "Phu nhân, những người đó đều là đồ háo sắc, đã làm rất nhiều chuyện dơ bẩn, tôi sẽ không nói tỉ mỉ với cô, để đảm bảo an toàn, về sau loại xã giao này, cô hãy nói với chúng tôi trước."

Không phải vì cô là phụ nữ mà không cho đi xã giao, ý chính là phải nói trước cho bọn họ để phòng bị.

Bộ dáng cô nhu thuận khiến người ta không đành lòng giáo huấn nhiều.

Cũng không bởi vì lời nói của thư ký mà thấy không kiên nhẫn.

Điều này khiến thư ký Lương thụ sủng nhược kinh, lúc trước không ít thiên kim danh viện muốn thông qua anh ta để tiếp cận Bùi tổng, nhưng bởi vì anh ta chỉ là một thư ký, thái độ các cô ta cao cao tại thượng, còn chưa vào cửa Bùi gia đã tự nhận là nữ chủ nhân.

Hiện tại nhìn tiểu công chúa Phạn Ni từng nổi danh cả thành phố, điển hình của kiểu người được nuông chiều từ bé, không biết là do ngã từ trên cao xuống hay nếm khổ sở của nhân gian, dường như không xấu tính như trong tưởng tượng.

Trở lại biệt thự Thiên Thành, Giang Vãn Lê xuống xe trước, hai người kia đang nói chuyện công việc, nên không quản cô.

Ai ngờ cô sơ ý, không quan sát bốn phía, bị tiếng chó sủa dọa đến mức kêu lên.

"Bùi phu nhân làm sao vậy?" Thư ký Lương vừa mới nói xong, người đàn ông vừa nói chuyện với anh ta đã không thấy bóng dáng đâu.

Sân biệt thự Thiên Thành thiết kế đơn giản, chỉ có mặt cỏ xanh biếc và mấy cây cổ thụ, sau khi Giang Vãn Lê đến mới bảo người mua ít hoa, giờ đã có thêm vài chậu hoa.

Lúc này chậu hoa bị đã đổ ra đất, giày cô giẫm vào đất, người vẫn rất sợ hãi lui về sau.

Ánh sáng hoa viên rất tối, cô không chú ý đến ở đó có con chó săn lông vàng đang nằm.

Bất tri bất giác, lùi vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông, cô quay đầu, phát hiện Bùi Thầm ở sau, phản xạ có điều kiện chui vào lòng anh.

Người đàn ông giật mình, chậm rãi nâng tay, vỗ về lưng cô gái, lưng cô mềm mại khiến ngón tay anh không khỏi nóng lên.

Nhẹ nhàng ôm lấy cô gái trong lòng, ánh mắt của anh nhìn về phía con chó ở xa xa: "Coca!"

Giọng nói cứng rắn, thái độ uy nghiêm, con chó lập tức yên lặng, chân trước mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất, giống như một đứa nhỏ mắc lỗi.

Im lặng một lúc, Giang Vãn Lê mới chậm rãi ngẩng đầu, lông mi đen chớp chớp: "Con chó này ở đâu vậy?"

Con chó bị buộc dây, cũng không thể chạm đến cô, vừa rồi bỗng nhiên kêu lên là vì ngạc nhiên, tưởng có ai xuất hiện bất ngờ.

"Thật xin lỗi, không nói trước với em." Bùi Thầm rũ mắt nhìn cô: "Nhà bà nội nuôi rất nhiều chó, tặng cho chúng ta một con để nuôi."

"À là nhà bà nội."

"Em sợ chó sao?"

"Không sợ."

Nói đến đây, Giang Vãn Lê mới ý thức được mình vẫn túm lấy anh không buông, xấu hổ buông ra, giải thích: "Tôi rất thích chó, chỉ là vừa rồi không chú ý, còn tưởng là con gì kỳ quái."

Ánh sáng hoa viên không đủ, chó bỗng nhiên kêu, quả thật là khiến người ta sợ hãi.

Tỉnh táo lại, Giang Vãn Lê cẩn thận đi đến chỗ con chó.

Là một con chó rất đẹp, tứ chi khỏe khoắn, bởi vì vừa bị răn dạy, uể oải, hai tai rủ xuống.

Nó cũng không biết Giang Vãn Lê là người nhà, càng không biết tại tiếng kêu vừa rồi nên mới khiến chủ nhân nghiêm khắc như vậy.

Giang Vãn Lê cẩn thận vươn tay, vỗ nhẹ vào trán con chó: "Gọi là Coca đúng không?"

Coca hừ hừ.

Rõ ràng là con chó to đùng, giọng lại rất đáng yêu.

"Rất đáng yêu." Giang Vãn Lê lại xoá xoá lông nó: "Khi tôi còn nhỏ ở nhà bà ngoại, bên đó cũng có con chó vàng, tên cũng giống như vậy, cũng gọi là CoCa."

Hiện tại rất nhiều người thích nuôi chó, tên lấy rất đơn giản, nên cũng rất dễ trùng tên.

Cùng một loại chó, cùng một tên, khiến Giang Vãn Lê nhớ tới lúc còn nhỏ.

Đến nghỉ hè, cô sẽ đến nhà bà ngoại chơi đùa cũng mấy bọn nhỏ, mỗi ngày đều chơi đùa vui vẻ, không phải học dương cầm, không phải giữ dáng vẻ thiên kim danh viện, kém dính khoé miệng cũng sẽ không có người hầu nhắc nhở phải chú ý hành động.

Khi đó chơi rất vui.

Hồi ức khiến người ta vui vẻ, cô không khỏi nhếch khóe môi.

"Ngoài con chó tên Coca." Bùi Thầm bỗng hỏi: "Em có nhớ những thứ khác không?"

"Hả?"

"Em chỉ nhớ mỗi con chó?"

"..." Cô chớp mắt: "Không phải, còn rất nhiều bạn nhỏ."

Rất rất nhiều bạn nhỏ.

Giang Vãn Lê xinh đẹp từ nhỏ, bên người không thiếu bạn bè, khi chơi trò đóng vai gia đình, cô đều đóng vai công chúa, rất nhiều người vây xung quanh cô, như ong bám lấy mật vậy.

Cho nên cô không nhớ rõ họ, chỉ nhớ chó.

Trong bóng đêm, mắt Bùi Thầm nổi lên gợn sóng, đó là một loại ánh mắt không có cách nào với cô.

*

Ban đêm.

Giang Vãn Lê rửa mặt xong, không thấy bóng dáng Bùi Thầm đâu, hỏi người giúp việc mới biết anh đi phòng ngủ phụ

Bởi vì lúc ngủ ở nhà bà nội, cô nói sợ anh đè vào chân mình, anh liền không quấy rầy đến cô.

Điều này khiến Giang Vãn Lê hơi áy náy, mình không cao quý như vậy, đây rõ ràng là nhà anh, lại vì cô mà phải đi phòng ngủ phụ.

Đang tự hỏi nên thương lượng với anh như thế nào, Bùi Thầm gõ cửa, tiến vào, động tác không thấy có ý tứ sẽ ngủ lại ở đây, chỉ lấy ít đồ dùng cá nhân.

"Cái đó." Giang Vãn Lê ngồi ở mép giường, uyển chuyển, nhẹ giọng nói: "Nếu không tối nay anh ngủ ở đây đi.

Anh không dao động, ánh mắt đầy ý tứ.

Cô nói tiếp: "Đây vốn dĩ là phòng anh, không cần thiết phải đi chỗ khác ngủ, anh không cần lo lắng chân tôi, giường lớn như vậy, chỉ cần chúng ta không đánh nhau, anh sẽ không đụng vào chân tôi được."

Thái độ cô chân thành, Bùi Thầm cũng nghiêm túc nghe.

Cuối cùng, anh hỏi một câu: "Em nói đánh nhau là ý gì."

"..."

Vợ chồng đánh nhau trên giường? Đánh là đánh thế nào?

Ý Giang Vãn Lê ngay trên mặt chữ, nhưng ngẫm kỹ, câu đó nghe thế nào cũng thấy kỳ kỳ, hàm nghĩa rất sâu.

Cô cúi đầu: "Tóm lại, anh không cần thiết phải cầu toàn vì tôi."

"Tôi đã biết."

"Hả?" Ánh mắt Giang Vãn Lê nhìn theo người đàn ông, động tác thu dọn đồ đạc của anh dừng lại, sau đó dường như không có việc gì mà đi vào phòng tắm.

Đây là ở lại sao?

Không biết tại sao, rõ ràng chính cô bảo anh ở lại, khi người đàn ông ở lại, thì cô lại vô cùng khẩn trương.

Vừa tự an ủi là vợ chồng chung chăn chung gối là chuyện bình thường, vừa cầu cứu Minh Trà.

Sau khi Mình Trà nghe Giang Vãn Lê nói vậy, bừng tỉnh đại ngộ, ý vị thâm trường: [Còn tưởng là chuyện gì, thì ra việc vợ chồng, không sao, chị đây đưa ra chủ ý giúp cậu.]

Giang Vãn Lê: [Tớ có chút lo lắng.]

Mình Trà: [Lo lắng cái gì?]

Giang Vãn Lê: [Sức anh ấy lớn như vậy, nếu nửa đêm tớ đoạt chăn của anh ấy thì làm sao bây giờ?]

Minh Trà: [ -_-, giờ là lúc cậu nên lo lắng vấn đề kia kìa]

Giang Vãn Lê: [Vấn đề kia là gì?]

Minh Trà: [Bạch bạch bạch.]

Nhìn chằm chằm vào ba chữ này, Giang Vãn Lê rơi vào trầm tư.

Minh Trà: [Theo tớ được biết, cậu độc thân từ trong bụng mẹ, đừng nói ngủ với đàn ông, đến miệng bọn họ còn chưa chạm qua, như vậy ở chuyện lớn này, chắc chắn cậu sẽ thiếu kinh nghiệm.]

[Thống kê mỗi người sinh hoạt ban đêm 120 lần một năm, để cậu không phá hỏng chuyện, người chị em xinh đẹp tuyệt vời quyết định chỉ bảo cho cậu.]

[Lấy đi, đó đều là những thứ quý báu của chị đấy, người bình thường tớ không cho bọn họ xem đâu.]

Sau đó, Giang Vãn Lê nhận được một file, ở trong đó có rất nhiều video.

Hiện tại xét duyệt video cực kỳ nghiêm ngặt, cho nên những đoạn đầu của các video có nội dung không thể nói cũng được thay đổi, đến cả tiêu đề cũng lấy những cái tên tươi mát thoát tục.

Nhưng mà Giang Vãn Lê không hiểu rõ như Minh Trà, rất nghi hoặc.

Phòng tắm bị mở ra, Bùi Thầm chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra, vai rộng, eo săn chắc, nhìn không sót thứ gì.

Giang Vãn Lê liếc nhìn một cái, sau khi nhìn thấy cơ bụng tám múi thì không dám nhìn nhiều nữa, lập tức giả vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục xem.

"Em đang xem gì thế?" Anh hỏi.

"Không biết." Giang Vãn Lê thành thật trả lời: "Còn chưa mở file."

"Văn kiện công ty?"

"Không phải."

Bùi Thầm khẽ liếc một cái, nhìn thấy mấy tiêu đề nổi bật, nói ra tiếng: "Cừu vui vẻ và sói xám?"

Ngoài cái này, còn có "Anh em hồ lô", "Cảnh sát trưởng Mèo đen.", "Gấu Boonie"

Đều là phim hoạt hình của trẻ em.

Giang Vãn Lê cũng nghi hoặc, có phải Minh Trà gửi nhầm không, sao lại gửi mấy cái đó cho cô.

Click mở một cái, hiện đang load.

Dần dần, hình ảnh càng đen tối.

Tiếng kêu kỳ lạ của đôi nam nữ phát ra.

A a a, ấp úng, rầm rì.

Hai mắt Giang Vãn Lê trừng lớn, cuối cùng cũng hiểu sao lại thế này, tay chân luống cuống tắt đi, hoảng loạn giải thích: "Tôi... Tôi không biết, vừa rồi rất tốt, mấy thứ này bỗng xuất hiện...."

Còn chưa giải thích rõ ràng, hai má đã đỏ ửng, lỗ tai cũng đỏ theo.

Cực kỳ lúng túng, xấu hổ.

Bùi Thầm rất bình tĩnh, nghĩ bản thân ở đây khiến cô gái mất tự nhiên, cầm lấy thuốc lá, bỏ lại một câu: "Tôi đi ban công hút thuốc, em từ từ xem."

"..."

Giang Vãn Lê yên lặng, cứng nhắc bỏ xuống, sau đó nằm xuống, kéo chăn qua đầu, rụt cổ như còn rùa, bảo vệ mai của mình thật kín.

Khi Bùi Thầm quay lại, chỉ thấy mấy sợi tóc dài vương trên gối.

Là tiểu công chúa không nhiễm phàm trần trong miệng người khác, lại bị phát hiện xem phim Nhật Bản, quả thật vô cùng xấu hổ.

Anh không hề nhắc đến, tắt đèn, căn phòng chìm trong bóng tối.

Lúc này, Giang Vãn Lê mới chậm rãi thò đầu ra, ngó trái ngó phải, sau khi phát hiện bên cạnh mình là người đàn ông, đôi mắt đen láy khẩn trương chớp chớp.

Bùi Thầm: "Ngủ đi."

Giang Vãn Lê: "Ừ."

Cô nghiêng người, đưa lưng về phía anh, sau đó nhích về phía mps giường.

Vừa rồi rất xấu hổ, giờ không có mặt mũi nào nhìn anh, cho nên phải cách ca anh một chút.

Cách xa một chút.

Xa đến mức Bùi Thầm không thể không nhắc nhở: "Vãn Lê, nếu em tiếp tục dịch chuyển về bên kia thì sẽ ngã xuống mất."

Cô cười gượng: "Không sao, tôi có chừng mực."

Giang Vãn Lê chỉ chiếm một phần bảy của chiếc giường.

Này còn chưa được, cô còn muốn dịch sát vào mép giường.

Bùi Thầm nhíu mày, nhắc nhở lần thứ hai: "Phòng ngủ không có thảm, ngã xuống sẽ rất đau."

Vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng rầm.

Cả người Giang Vãn Lê và gối đầu ngã xuống đất.

Kết quả như trong dự kiến.

Bùi Thầm chỉ có thể ngồi dậy, sau khi ôm người dậy, không buông tay, cúi người đặt trên giường, giọng khàn khàn cảnh cáo: "Ngủ ngon, không được lộn xộn nữa."

Qua màn đêm mông lung, tầm nhìn của Giang Vãn Lê là cánh tay người đàn ông đang đặt ở eo cô, con ngươi đen như mực bình tĩnh, nhìn chằm chằm, hai người cách nhau rất gần, ngực cô giống như có con nai đang chạy loạn, nói chuyện cũng ấp úng.

"Biết, đã biết."

ĐỆ NHẤT SỦNG HÔNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ