雪 絨: Bác sĩ bảo tôi đang bị vã OTP thời kì cuối, liều thuốc ức chế duy nhất là cẩu lương của OTP này, thế nên đừng hỏi tại sao tôi siêng đột xuất bất thình lình (ai đang bị giống tui thì ăn cơm chó nhiều vô 😆)
____
Ace mỉm cười với người đàn ông bên cạnh mình, tay của anh lòng vào tay người kia. Ấm áp thật. Người đàn ông kia mỉm cười, mái tóc vàng của anh ta khẽ đung đưa trong gió khi anh ta ôm lấy khuôn mặt của Ace, nghiêng người vào. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, hai má nóng bừng, Ace nhắm mắt lại và --- không có gì. Đôi mắt của Ace mở toang chỉ để tìm thấy trần nhà phía trên anh ta.
"Ughhh! Lại nữa?!!" Ace gầm gừ khi ngồi dậy và thấy mình chỉ có một mình trong phòng của mình. Anh nhìn quanh để tìm căn phòng bừa bộn của mình. Quần áo bắn tung tóe khắp sàn nhà và bàn làm việc, ánh sáng lọt qua một cửa sổ đơn độc phía trên bàn làm việc. Anh xoa tay lên mặt khi nhớ lại giấc mơ của mình, hơi nóng trở lại trên má. Bụng anh gần như réo lên khi tiếng chuông điểm tâm vang lên trên tàu. Anh thở dài khi trượt khỏi giường và nặng nhọc sải bước đến cửa phòng. Khi anh ấy mở cánh cửa nói rằng anh ấy đã đối mặt với một người mà anh ấy thực sự không muốn gặp.
"Chào buổi sáng", chỉ huy sư đoàn đầu tiên, Marco, nói.
"À vâng, buổi sáng" Ace đáp lại lời chào mà không bắt gặp ánh nhìn của người lớn tuổi hơn. Con chim chết tiệt. Anh cảm thấy nóng bừng trên má và bắt đầu đi nhanh vào bếp để tránh bất kỳ tương tác nào với ông chú đầu dứa đó.
Khi Ace lấy thành công cả núi thức ăn và tìm thấy một chiếc bàn ở phía cuối khu vực ăn uống, anh thở dài và đưa tay vuốt mái tóc quạ của mình.
"Ace! Cậu vẫn chưa bắt đầu ăn?! Izou cậu ấy có sao không?? " Ace rên rỉ khi người bạn quá ấn tượng của anh đến gần.
"Thatch, tôi chắc chắn rằng thằng bé vẫn ổn." Izou trả lời một cách thản nhiên khi Thatch và Izou đặt mình bên cạnh Ace.
"Có lẽ cậu ấy đang nghĩ về điều gì đó? Giống như là nghĩ về người yêu chăng?" Izou đặt câu hỏi với một nụ cười tự mãn, không bỏ lỡ Ace nao núng khi đáp lại, và dấu hiệu của màu sắc nhuộm trên má cậu ấy.
"Ace? Với người yêu? Không đời nào!" Thatch cười.
Ugh im lặng đi các bạn, nó đã đủ xấu hổ rồi. Ace nghĩ khi bắt đầu đưa tay lên mặt để tránh bị hỏi thêm. Đáng buồn thay cho anh, nụ cười nhếch mép của Izou vẫn chưa tắt.
Ace đã hoàn thành gần hết bữa ăn của mình trước khi chứng ngủ rũ bắt đầu xuất hiện và anh ấy kết thúc úp mặt vào đĩa của mình. Đột nhiên anh ta ở mũi tàu, tôi đến đây lúc nào? Anh vừa nghĩ vừa nhìn ra mặt nước, tận hưởng làn gió biển và mùi muối. Ai đó tiến đến từ phía sau, đặt tay lên hông anh và hôn vào gáy Ace. Ace rùng mình khi biết chính xác đó là ai. Anh không nói gì và chờ đợi với hơi thở hổn hển khi người đàn ông phía sau kéo anh lại gần. Anh có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ cái kia và thích thú với nó.
"Ace" Ôi trời như cách anh ấy nói tên của mình.
"Ace! Ace tỉnh lại! "
Ace ngạc nhiên ngồi dậy, thức ăn vẫn còn bám trên mặt khi anh điên cuồng nhìn xung quanh để cố gắng lấy lại sức. Mắt anh đổ dồn vào một người đàn ông tóc vàng cao lớn mà anh đang cảm thấy mệt mỏi khi nhìn thấy. Anh nuốt khan trước khi nói, xoa xoa thức ăn trên mặt.