Ngoại truyện
Chẳng biết lúc nào trước mắt của hắn trứ tổng hội hiện ra hình dạng của nàng; nàng cười vui tươi đẹp, nàng thương tâm rơi lệ, nàng làm nũng chơi xấu, nàng dũng cảm chủ động, vô số cảm xúc, nàng cứ như vậy, vô thanh vô tức xông vào trong lòng của hắn, lại để cho hắn rốt cuộc không bỏ xuống được, muốn quên lại làm không được!
Nếu như nói, ngay từ đầu, hắn từng có ý định chạy trốn, vậy bây giờ, hắn tuyệt đối không có! Muốn đều cũng chưa từng nghĩ tới! Hắn không muốn buông nàng ra, cũng sẽ không buông nàng ra!
"Chiêu Đệ, chúng ta đi thôi. " Trên bàn buông tiền trà, đỡ đòn chung quanh một đám ánh mắt tìm kiếm, Khương Tử Nha nắm tay nàng, rời đi quán trà.
Do hắn nắm tay nàng, Mã Chiêu Đệ vui vẻ tiêu sái khi bên cạnh thân hắn:
"Nha Nha, chúng ta đi Cây Nhân Duyên đi, nghe nói chỗ đó cầu duyên rất linh thiêng a." Kỳ thật, nàng là muốn trộm trộm đi cầu Cây Nhân Duyên, cầu nó phù hộ, phù hộ cho nàng cùng tướng công có thể… Kết trọn đời.
"Được, ta cùng nàng đi." Nắm chặt tay của nàng, Khương Tử Nha ôn nhu đã đáp ứng.
Lần nữa ôm lấy cánh tay của hắn, Mã Chiêu Đệ vui mừng nhướng mày:
"Đa tạ Nha Nha, quả nhiên, cũng là chàng hiểu rõ ta nhất." Nếu không phải ở bên ngoài, nàng thật đúng là muốn hôn hắn thoáng một phát, tỏ vẻ cảm tạ.
"Đó là đương nhiên, ta là tướng công của nàng a..!" Cưng chiều nhìn xem nàng, Khương Tử Nha véo nhẹ hạ chóp mũi của nàng.
Màn đêm càng ngày càng đậm khiến trên đường an tĩnh một chút, qua lại du khách cầm lấy riêng phần lễ vật của mình, hoặc tốp năm tốp ba, hoặc cả đám người hướng Cây Nhân Duyên vị trí đi đến. Lúc Mã Chiêu Đệ cùng Khương Tử Nha đi vào liền nhìn thấy Cây Nhân Duyên cành lá xum xuê cao cũng vài chục trượng; dưới cây sớm đã đứng đầy người, có cẩm y hoa phục quý công tử, có xinh đẹp khuê cát tiểu thư, có phú thương cự cổ, có những người buôn bán nhỏ, đương nhiên, cũng có thuần túy đến xem náo nhiệt.
Nhìn qua trước mặt người đông nghìn nghịt, Mã Chiêu Đệ nhụt chí đạo:
"Như thế nào nhiều người như vậy a...?" Nhiều người như vậy đều đến cầu nhân duyên, nguyện vọng của nàng, Cây Nhân Duyên có thể nhớ rõ ở ư?
"Chiêu Đệ, nàng đang ở đây phiền muộn cái gì? Chúng ta chẳng qua là sang đây nhìn xem, nàng sẽ không phải, thực chuẩn bị cho mình cầu duyên a?" Đem nàng kéo gần lại chính mình một chút, Khương Tử Nha nghĩ thầm, nàng tốt nhất là nói không có, bằng không hắn sẽ lập tức mang nàng đi.
Đối với hắn trêu chọc, Mã Chiêu Đệ đang muốn mở miệng giải thích, không ngờ một cái nam tử xa lạ đi đến trước mặt của nàng:
"Vị cô nương này ngươi mạnh khỏe, cái này cho ngươi, hy vọng ngươi… có thể suy nghĩ thật kỹ." Kín đáo đưa cho nàng một dây lụa màu hồng, nam tử xa lạ sắc mặt phiếm hồng đã hốt hoảng rời đi.
"Ai, chớ đi, ngươi có ý gì a..? Nha Nha, chàng biết là gì không?" Kỳ quái nhìn trong tay dây lụa, Mã Chiêu Đệ nghi hoặc hỏi hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Phong Thần Anh Hùng: Thừa Tướng Độc Sủng Tiểu Kiều Thê!
Roman d'amour" Hắn, Khương Tử Nha, người gánh vác trọng trách phong thần, lại đối nàng lâu ngày sinh tình..." " Nàng, Mã Chiêu Đệ, thiên kim tiểu thư, lại đối với hắn vừa thấy đã yêu... " Đoạn ngắn: Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy l...