04. Châu Kha Vũ

43 6 0
                                    

Châu Kha Vũ quay lại Thượng Hải đã là chuyện của hai ngày sau. Cậu nói gia đình chỉ có chút chuyện vặt, giải quyết xong rồi, không cần bận tâm nữa.

Nhưng... có thật sự là chuyện vặt?

Hồ Diệp Thao cảm thấy lần này bạn trai của mình có chút không đúng. Cậu không để lộ biểu cảm gì cả, ai hỏi gì cũng chỉ lấp liếm qua loa, một câu nói quan tâm đến Hồ Diệp Thao cũng chẳng có. Châu Kha Vũ là một người như nào, tâm tình của cậu ra sao, hai năm bên nhau Hồ Diệp Thao hiểu rất rõ. Thái độ lạnh nhạt của cậu từ khi trở về khiến Hồ Diệp Thao được bồi thêm một lớp lo sợ.

Sáng sớm, tiếng chuông điện thoại phá tan giấc ngủ của Hồ Diệp Thao. Cậu khó chịu đưa tay tắt điện thoại, phát hiện đã là 9h sáng. Giật mình tỉnh giấc, trong nhà chẳng có ai. Oscar hôm qua gọi điện nói tăng ca nên ở lại công ty, có lẽ hôm qua không về nhà. Thế còn Châu Kha Vũ? Hồ Diệp Thao lo sợ đi quanh nhà tìm cậu, nhưng hoàn toàn không thấy, gọi điện thoại lại phát hiện điện thoại cậu để ở nhà, Hồ Diệp Thao bị dọa cho phát hoảng rồi.

Phó Tư Siêu nghe điện thoại của Hồ Diệp Thao thì lập tức chạy qua. Ở chung với nhau một thời gian không ngắn, tính cách của Hồ Diệp Thao như nào, Phó Tư Siêu hiểu rất rõ, chỉ sợ sẽ loạn thành một đống.

- Cậu bình tĩnh chút đi. Biết đâu cậu ấy chỉ là đi làm rồi để quên điện thoại thôi.

Hồ Diệp Thao lắc đầu, nói đã liên lạc lên trường học, hôm nay Châu Kha Vũ không có đi làm.

Phó Tư Siêu giúp Hồ Diệp Thao liên lạc với bạn bè chung của cả hai, không một ai biết Châu Kha Vũ đi đâu cả, cũng chẳng ai nghĩ ra được cậu ấy sẽ đi đâu. Phó Tư Siêu cùng Hồ Diệp Thao đi tìm khắp những nơi cậu có thể đến đều không thấy bóng dáng cậu đâu cả. Chạy cả một ngày, Hồ Diệp Thao mệt mỏi trở về nhà, nháo loạn đòi báo cảnh sát.

- Tiểu Diệp, anh về rồi!

Châu Kha Vũ ở trong nhà bếp tươi cười chạy ra ngoài. Hồ Diệp Thao từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng, chạy tới ôm chầm lấy cậu, khóc như một đứa trẻ.

- Đồ xấu xa... Em đã đi đâu vậy cơ chứ?

Châu Kha Vũ xoa đầu bạn trai an ủi, Phó Tư Siêu nói người cũng đã tìm được rồi, cậu cũng nên về rồi, hôm nay Ngô Vũ Hằng sẽ về sớm, lúc khác sẽ qua ăn cơm với mọi người sau. Châu Kha Vũ gật đầu nhẹ, ôm theo Hồ Diệp Thao đang bám dính trên người mình tiễn Phó Tư Siêu ra cửa. Sau khi Phó Tư Siêu đi khỏi, Châu Kha Vũ mới bắt đầu dỗ dành bạn trai mình.

- Ngoan, em ở đây, không sao hết.

Tóc của Hồ Diệp Thao rất mỏng, dính chút nước mắt liền ướt nhẹp, bám loạn trên mặt. Châu Kha Vũ dùng tay nhẹ nhàng vuốt ngay ngắn sang hai bên. Hồ Diệp Thao chỉ còn thút thít nhẹ, miệng không ngừng trách mắng.

- Tiểu Châu... em đã... đã đi đâu cả ngày chứ... Điện thoại còn không mang... Làm anh... anh sợ muốn chết...

Châu Kha Vũ cười nhẹ, nói rằng bản thân trên xe bus không may ngủ quên, đã đi tới cuối thành phố, điện thoại lại bỏ quên ở nhà, loay hoay cả buổi mới tìm được đường về nhà. Hồ Diệp Thao không suy nghĩ nhiều, nói cậu lần sau nhất định phải cẩn thận hơn. Châu Kha Vũ cười, nói hôm nay có làm món anh thích ăn nhất.

[ZSYX | FANFIC] Tam Giác Hoa HồngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ