May mắn thay lúc thây ma xuất hiện, Su Hyeok vừa hay đã đi đến bắt chuyện với Nam Ra, chỉ vài giây sau khi lũ zombie tràn đến, cậu đã lao tới và kéo Nam Ra chạy đi thật nhanh. Sau khi Nam Ra bị cắn, trong lòng Su Hyeok không khỏi tồn tại nhiều cảm xúc, sốc, sợ hãi, buồn bã và cả cảm giác tội lỗi nữa. Su Hyeok biết rằng nếu không phải vì cứu cậu, Nam Ra đã không bị Gwi Nam cắn.
Hơn thế nữa, lúc Cheong San định tấn công Nam Ra, như một bản năng cậu đã cảm thấy rất tức giận. Lý trí nói với cậu rằng lúc đó Cheong San là vì lo nghĩ cho mọi người, nhưng ngay lúc đó, trong đầu cậu chỉ biết nhất định phải bảo vệ Nam Ra, bảo vệ cho mối tình đầu của mình.
Su Hyeok dùng một sợi dây đỏ để trói tay của cậu và Nam Ra lại, thật ra cậu cũng biết nó không có tác dụng là mấy, nhưng vào thời điểm ấy cậu chỉ biết rằng mình không thể nào rời khỏi Nam Ra, không thể nào để cậu ấy tự đi ra ngoài như thế được.
Bao gồm cả thời điểm Nam Ra bộc phát muốn cắn cậu, cậu cũng chỉ nghĩ cứ cắn đi, chẳng sao cả, dù cho có bị Nam Ra cắn thì cậu với Nam Ra cũng chỉ là cùng một loại người, liền không cần phải rời xa nhau nữa.
Sau đó cứ như là một giấc mơ vậy, cô gái mà cậu thích trùng hợp thay cũng thích cậu, không những vậy Nam Ra còn chủ động hôn cậu nữa, lúc đó đầu óc của Su Hyeok thật sự rất choáng. Dù bị kẹt ở ngôi trường trong ngày tận thế như vậy, cậu vẫn mong rằng thời gian có thể dừng lại ngay thời điểm đó.
Trong hơn 6 tháng xa cách, cậu nhớ Nam Ra đến da diết, kể từ khi chia tay Nam Ra lần trước, Su Hyeok đã nhiều lần bí mật quay lại trường học, nhưng không có lần nào cậu nhìn thấy Nam Ra cả. Đó cũng là lý do vì sao cậu tham gia đội tìm kiếm mà không có một chút do dự, sẽ có nhiều cơ hội hơn để tìm kiếm Nam Ra ở bên ngoài.
Đó là lý do tại sao, khi Su Hyeok mở mắt ra và nhìn thấy Nam Ra, cậu đã nghĩ đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng lần này lại có cảm giác quá chân thật, Su Hyeok thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Nam Ra.
Nam Ra dường như vẫn là Nam Ra của những ngày trước, không có gì thay đổi, nhưng khuôn mặt vốn dĩ vô cảm của cậu ấy giờ lại tràn ngập cảm giác buồn bã. Tại sao cậu lại buồn đến như vậy? Nam Ra ở trong giấc mơ của cậu lẽ ra nên hạnh phúc mới phải. Su Hyeok không dám đưa tay ra chạm lên khuôn mặt quen thuộc ấy, cậu sợ rằng cậu sẽ tỉnh giấc, sợ sẽ thoát khỏi giấc mơ nếu như cậu động đậy, giống như vô số lần trước đó.
Cảm giác nóng bừng lên ở mắt cá chân, sau đó là cảm giác ngứa ran. Su Hyeok như mất trí vì đau đớn, sau khi cậu định thần lại thì trước mắt chỉ có một bức tường trắng, quả thật chỉ là một giấc mơ mà thôi. Căn phòng vẫn tối om, ngọn đèn dệt màu trắng duy nhất vẫn phát ra ánh sáng mặc dù không còn sáng nữa. Nam Kyung Hyun vẫn đang ngủ ở một góc cách đó không xa, nhưng Kim Yong Do thì đã biến mất.
Su Hyeok nhìn xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy Kim Yong Do ở đâu, cậu cố đứng dậy nhưng cơn đau ở mắt cá chân lại tiếp tục truyền đến. Chắc chắn rồi, cậu đã bị thương, vùng da xung quanh mắt cá chân bắt đầu chuyển màu xanh tím, chạm vào rất đau. Su Hyeok từ từ đứng dậy với bên chân còn lại làm trụ, di chuyển thật nhẹ và cố gắng bước từng bước một. Được rồi, nó chỉ bầm tím và sưng tấy một chút thôi. Ngay khi cậu định hỏi Nam Kyung Hyun rằng Kim Yong Do đã đi đâu thì đột nhiên Kim Yong Do xuất hiện ở cửa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nam Ra ✘ Su Hyeok | Trận chiến ngày tận thế
FanficNam Ra ✘ SuHyeok | Trận chiến ngày tận thế Trận chiến ngày tận thế, cố gắng phù hợp với bộ phim gốc, có bối cảnh riêng, CP chính Nam Ra ✘ SuHyeok ❌ Vui lòng không re-up, không mang ra ngoài, tôn trọng công sức của dịch giả!!! Hãy thương cho sự chầm...