01 .-. rooftop

639 49 17
                                    

namra liếc mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay đắt đỏ, bây giờ là 10 giờ trưa và những giây phút giải lao của trường phổ thông hyosan đang diễn ra.

đưa điếu thuốc đã tàn một nửa lên miệng rít một hơi, ánh mặt xa xăm của con bé dán chặt vào đám học sinh đang nhao nhao dưới sân trường.

một làn khói trắng dần dần phả vào không khí, tâm tư choi namra cũng theo vậy mà đi xa. lần nào cũng vậy, mỗi lần được nhả khói. lòng con bé như trút được ít gánh nặng.

nhìn tay mình đang kẹp điếu thuốc quen thuộc choi namra liền cười khẩy. đã ba năm kể từ khi namra bắt đầu hút thuốc, chính xác là nó đã trở thành thói quen. nhớ lại năm lớp 8 ấy, choi namra lại cả gan đi mua thuốc lá, lần đầu tiên con bé tiếp xúc với chất kích thích, dù biết chả béo bở gì nhưng người lớn lại bảo nó có thể giúp giải tỏa căng thằng.

choi namra năm lớp 8 ấy thế mà lại bị căng thẳng. à không, chính xác là từ khi tiếp xúc với sách vở thì cái gì cũng có thể khiến nó căng thẳng. áp lực mẹ choi namra tạo ra như muốn bóp chết con bé.

mà người ta bảo gì, đã có lần thứ nhất thì sẽ còn lần thứ hai. phi vụ hút thuốc của con bé lần đầu tiên lại hoàn thành chót lọt, gọn gàng đến hoàn hảo. chả ai biết con bé thiên tài ấy, hồi lớp 8 lại bắt đầu đi rít thuốc. đầu óc thông minh của choi namra được sử dụng triệt để trong phi vụ sai trái này.

namra biết xịt nước hoa sau khi hút thuốc để che đậy mùi, cũng biết vứt tàn thuốc ở đâu để chẳng ai phát hiện được. cứ vậy mà che giấu được ba năm trời. cũng chả phải choi namra chỉ hút khi ở nhà hay ở trường. con bé hút ở khắp nơi. ấy vậy vẫn không ai biết, mà nói chính xác thì là chẳng ai ngờ được.

choi namra đối với người ngoài nhìn vào, đầu con bé sẽ chẳng chứa gì ngoài sách vở, những công thức đạo hàm, nguyên hàm, đống vi phân rắc rối cùng những bài toán cao cấp mà bọn họ có học cả đời cũng chẳng hiểu nổi.

nói hoa mỹ thì là học bá mà nói thẳng tuột ra thì lại là mọt sách.

với sự đối xử tàn nhẫn này, nếu là choi namra năm 6 tuổi sẽ có chút tổn thương nhưng choi namra bây giờ là 17 tuổi, từ lâu cái nhìn của người khác con bé đã chả một chút mảy may nào nữa rồi.

ánh mắt chán ghét, ghen tỵ, sự cô lập, khinh bỉ từ lâu namra đã phải chịu đựng những thứ tồi tệ ấy, không phải vẫn ổn đó sao? thực ra là sẽ không ổn nếu như không có đống thuốc lá kia, con bé tự cảm thấy mình đáng thương giống như một kẻ bị bệnh hiểm nghèo phải dựa vào thuốc lá để sống sót qua ngày. thứ người khác hít thở hằng ngày là không khí thì choi namra lại đi hít mùi thuốc lá. con bé thích mấy điếu thuốc độc hại này đến phát điên.

giờ giải lao diễn ra trong 30p và namra hoàn toàn có khả năng rít thêm 1 điếu nữa. rồi choi namra thực sự định làm như vậy nhưng lại có tiếng nói run rẩy từ sau lưng truyền đến khiến con bé cảm giác toàn thân đơ cứng lại.

"lớp..lớp trưởng?"

lee suhyeok trốn học lên tầng thượng ngủ, định là đánh một giấc tới chiều luôn cho đỡ phải học nhưng tiếng bọn học sinh dưới sân quá đỗi ồn ào, muốn chợp mắt một chút cũng không được. cậu đành miễn cưỡng ngồi dậy, định xuống lớp tìm hội yang daesu chơi cho đỡ chán nhưng đi chưa đến cửa sân thượng, vậy mà lại thấy bóng lưng của người thương.

[namra x suhyeok] .-. strawberry milkNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ