Chương 4

276 55 3
                                    

Kazutora bị một tiếng động làm tỉnh. Là tiếng mở cửa phòng. Quả tim như bị kéo xuống và hô hấp cũng tạm dừng vài giây. Kazutora vô cùng nhạy cảm với âm thanh này. Đến khi chắc chắn người tiến vào không phải bố, cậu mới thầm thở phào và thả lỏng toàn thân. Chút ký ức sót lại cho cậu biết, mỗi lần bố bước vào phòng cậu là mỗi lần cậu bị nạt nộ hoặc đánh đập, từng chút từng chút đắp thành kinh nghiệm, cuối cùng trở nên sợ hãi tiếng cạch lúc nào không hay.

Kazutora duy trì tư thế ngủ. Cậu đã thoát khỏi mộng mị nhưng giả vờ vẫn say giấc ban trưa. Cậu cảm nhận chiếc đệm lún xuống, sau đó, một câu hỏi rơi vào tai:

"Kazutora ngủ lâu chưa?"

Cùng lúc, một bàn tay len qua những sợi tóc rủ và áp vào trán cậu. Làn da thô ráp và giọng nói - trong giây mơ màng, Kazutora không xác định được là lạ hay quen.

"Chắc vừa mới ngủ."

Một câu đáp lại, có chút dửng dưng. Đây là thanh âm của mẹ.

Bây giờ Kazutora mới nhớ ra hôm qua mẹ đã báo rằng trưa nay bà ngoại sẽ lên Tokyo, tiện thể ghé thăm nhà mình. Giọng nói trầm khàn ấy hẳn thuộc về bà. Sự liên kết giữa cậu và bà rất mỏng, Kazutora muốn mở mắt để tô lại hình ảnh của người bà đã phai mờ trong trí nhớ; do dự mấy giây, cuối cùng chọn cách bất động.

"Tối nay mẹ có ở lại ăn cơm không?"

Hẳn là bà và mẹ đã trò chuyện xong trước đấy.

"Thôi, mẹ có hẹn rồi." Bà ngoại nói. "Với lại con chưa xong việc còn gì. Nãy giờ cứ nhìn điện thoại suốt."

Không có tiếng trả lời, có lẽ mẹ dùng cử động nào đấy của cơ thể để đáp lại.

Bà ngoại lại nói:

"Mẹ biết con bận rộn, nhưng có bận thế nào cũng phải dành thời gian cho con cái. Đừng như bố con ngày xưa, cả ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc, một tuần chẳng thấy mặt nhau lấy một lần."

"Có mỗi chuyện cũ ấy mà mẹ nói đi nói lại mãi."

"Nói để con nhớ mà không đi vào vết xe đổ."

"Xe đổ gì chứ, mẹ cứ yên tâm là dù thế nào con cũng không bỏ con mình để chạy theo người đàn ông khác đâu."

"..."

Lặng im đột ngột. Kazutora nghe ra sự trách cứ trong giọng điệu có phần giễu cợt của mẹ mình.

Có một thông tin hiện ra trong đầu. Đôi lần, khi bố xuống tay với mẹ, ông sẽ đem chuyện của bà ngoại ra mà dè bỉu, rằng bà ngoại là người phụ nữ đã bỏ chồng bỏ con. Sau đó ném vấn đề sang mẹ, nói, cô đừng có mà học theo. Đó là một sự đe dọa, nhưng một thoáng nào đấy Kazutora đã nghĩ, có phải ẩn dưới những câu tàn nhẫn đó của bố là nỗi sợ hãi bị bỏ rơi.

Kazutora không tưởng tượng ra dáng vẻ sợ hãi của bố mình.

"Con vẫn còn trách mẹ à?"

Giọng bà ngoại không nghe ra là buồn hay vui. Bị con gái nói thế ai mà vui nổi, chắc bà chỉ đang giấu nỗi buồn mà thôi.

"Năm ngoái con về thăm bố, bố vẫn trách mẹ rất nhiều." Mẹ nói.

[BajiKazu] Điều ướcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ