Chương 1

702 78 2
                                    

Bình thủy tinh trong suốt, hình cầu, miệng mở như cánh hoa. Khi Kazutora nâng lên ngang tầm mắt, dưới ánh đèn nhân tạo, những ngôi sao giấy trong bình giống như sao thật trên trời đêm, lung linh hút mắt.

Nghe nói gấp một nghìn ngôi sao có thể đổi lấy một điều ước. Kazutora nhìn chiếc bình đầy ắp sao giấy trong tay, lặng im hồi lâu, sau đó, nói ra điều đã ấp ủ trong biết bao năm trời.

Mong sao thời gian quay trở lại.


*


"Mẹ có nhớ hôm nay là ngày gì không?"

Khi Kazutora bừng tỉnh, câu hỏi ấy đã rơi vào không gian được vài giây. Tiếng lạch cạch của bàn phím vẫn vang nhịp đều đều, người đối diện không có dấu hiệu nào là sẽ rời mắt khỏi chiếc máy tính xách tay. Thức ăn đặt trên bàn đã ngừng tỏa khói nóng.

"Ừ."

Qua thêm vài giây, Kazutora mới nhận được lời hồi đáp. Một tiếng nhàn nhạt không hơn, Kazutora đoán mẹ thậm chí không tiếp nhận được thông tin trong câu nói của cậu, chỉ cất tiếng cho có.

Không đau đớn như cậu tưởng. Kazutora đã dành gần hết thời gian của bữa sáng chỉ để phân vân có nên hỏi mẹ rằng bà có nhớ sinh nhật của cậu hay không. Dựa theo kinh nghiệm trước kia, cậu nghĩ mình biết mẹ sẽ có phản ứng thế nào, nhưng trẻ nhỏ thường hay hy vọng, Kazutora vẫn ôm ấp niềm hy vọng rằng biết đâu năm nay sẽ có điều gì đổi khác.

Cách đây chừng chục giây, cậu đã mong như vậy. Ấy thế mà không biết vì sao, khi tiếng ừ vô nghĩa lọt vào màng nhĩ, Kazutora lại chẳng thấy trái tim quặn thắt đến tưởng vỡ tan - như rất nhiều lần trong quá khứ. Dường như có một khoảng cách kể từ lúc Kazutora dứt khỏi dòng phân vân cho đến khi cậu cất câu hỏi. Một khoảng cách đủ lâu để lòng cậu chỉ hơi chùng xuống rồi nhanh chóng trở lại trạng thái bằng phẳng, như rằng đã quá quen và không còn đặt bất kỳ ảo tưởng nào lên người đối điện nữa.

"Hôm nay là sinh nhật của con."

"... Thế à."

Lại vài giây trôi qua trước khi lần nữa Kazutora nhận được câu đáp hờ hững. Cậu nhìn người phụ nữ không nhìn mình, lặng lẽ hoàn thành bữa sáng. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cậu đứng ở ngưỡng cửa, hướng về phía người hãy còn bận rộn với công việc chất chồng, nói một câu, con đi học đây.

Kazutora không chắc liệu cậu có nghe thấy tiếng trả lời nào.

...

"Đi chơi đêm thôi Kazutora! Hôm nay là sinh nhật mày đúng không?"

"Ừm."

Kazutora gật đầu, thả mình theo sự lôi kéo của đám Junpeke. Cả tuần nay mẹ đều vì công việc mà không về nhà, hẳn hôm nay cũng thế. Kazutora không muốn trải qua sinh nhật một mình, bèn đồng ý lời rủ rê đi thâu đêm.

"Mày mang tiền chưa đấy?"

Đáp lại câu hỏi của Junpeke, Kazutora mở cặp sách và lấy ra chiếc ví con con, nói tao mang rồi. Cậu nhóc tóc sáng màu dòm qua, lộ vẻ không hài lòng, bảo, sao mày mang ít thế. Kazutora có chút bối rối giải thích là vì dạo này lấy nhiều tiền quá, tao sợ mẹ phát hiện. Như mọi khi, Junpeke cười một cách qua loa, nói lần sau mà thế là không được đâu đấy, mày biết là tao chỉ có thể vay tiền mày thôi mà.

[BajiKazu] Điều ướcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ