Chap 14

3.5K 477 49
                                    

Trời bắt đầu sáng, mọi người đều thức dậy chuẩn bị cho một ngày mới. Và công việc kiếm cơm cũng đang chờ đợi Takemichi. Nhưng hiện giờ, anh vẫn còn say giấc trên giường của Mikey.

" Thằng bé Takemichi vẫn chưa dậy à Ema? " Ông Sano ngồi trên bàn ăn đọc báo vu vơ hỏi.

" Dạ vẫn chưa ạ. Anh ấy ngủ ngon quá, cháu không dám đánh thức ảnh " Ema đứng bên cạnh bếp xắt mỏng từng miếng cà rốt cười nói.

Ông Sano nghe vậy cũng chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục sự nghiệp đọc báo của mình. Ema cũng tập trung vào nhiệm vụ chuẩn bị bữa sáng cho gia đình.

* Cạch *

" Anh về rồi đây!! "

" Anh về đúng lúc nhỉ Mikey?! Vào ăn sáng đi! "

Mikey mới về sau một đêm ở lại nhà của Baji. Cậu nhóc vẫn còn một chút buồn ngủ vì tối qua cậu cùng lũ bạn thức khuya chơi game. Thế nên cậu nhóc chỉ bỏ lại môt câu ăn rồi với cô em gái, liền đi thẳng lên lầu.

Ema nhíu mày phàn nàn : " Đừng có trả lời với đôi mắt sắp sụp xuống kia chứ!! Anh không chào hỏi ông à?! Anh Mikey.. Mikey!!! "

Dù rất bực vì không thể nằm vào chiếc giường êm ái ngủ ngay lập tức nhưng Mikey vẫn là một đứa cháu ngoan. Cậu lờ đờ đi xuống chào hỏi ông Sano vài câu, xong cậu lại tiếp tục hành trình về với chiếc giường thân yêu.

" Thật là...hết nói nổi với hai ông anh của mình " Ema bất lực đỡ trán nhìn bóng lưng của Mikey. Bỗng cô nhớ ra một điều, bây giờ cô mới nhớ anh Takemichi còn ngủ ở trong phòng của Mikey.

Cô chạy ra hét lên với Mikey : " Chờ đã Mikey!!! Hiện giờ anh không được vào phòng!! "

Nhưng đã quá trễ rồi, tiếng mở cửa nhỏ nhẹ vang lên. Cơn buồn ngủ của Mikey ngay tức khắc tan biến, cậu ta tròn mắt nhìn người đang ngủ ngon trên giường của mình.

Takemichi..san?

Ema chạy lên thì đã thấy Mikey đứng trong phòng, cô đành thở dài rút khăn chùi hai dòng máu đang chảy ào ào từ mũi của người anh trai nhỏ này.

Khẽ nhìn người đang ngây thơ ngủ ngon trên giường mà thở dài, cô không biết bản thân thực sự có thể bảo vệ Takemichi không nữa. Cô sẽ không thể bảo vệ anh nếu cứ anh ngây thơ quyến rũ người như vậy.

Dáng vẻ khi ngủ thì rất dễ thương nhưng với lớp áo mỏng được gỡ vài nút áo để lộ bờ vai hồng hào kia thì ai mà có thể kiềm lòng được. Và đòn sát thương cao nhất là đôi chân thon dài lộ ra sau tấm chăn. Nói đúng hơn là tối hôm qua vì cảm thấy quá nóng nên Takemichi tỉnh dậy cởi vài nút áo cùng chiếc quần dài ra để ngủ thoải mái hơn.

( T/g: Vẫn còn quần nhỏ nha mấy bà:D Đừng nghĩ lung tung nha chưa!! )

Trong ngon quá còn gì, lúc sáng cô vào còn xém kiềm không nổi máu mũi nữa mà.

Ema đã kiềm không được thì nói gì đến người anh trai nhỏ thiếu nghị lực này. Mũi của Mikey đang không ngừng chảy máu, mắt cậu ta vẫn dán chặt lên đôi chân thon thả khiêu gợi của Takemichi.

" Kiềm lại đi ông nội!! Muốn chết vì mất máu hay gì?! " Ema nhấn vài tờ giấy vào mũi Mikey.

" Ema à... " Mikey cầm mẩu giấy lay máu mũi đang không ngừng chảy, đôi mắt đen láy vẫn chung thủy nhìn cơ thể của người kia mà kêu tên cô em gái.

[ Alltake ] Haizz! Lũ trẻ bây giờ thật hết nói nổi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ