Đêm giáng sinh năm ấy, cả sáu người cùng nhau đến công viên giải trí để vui chơi.
- Sunoo : Jungwon à! Đây là lần thứ mấy em đến đây rồi
Sunoo ngước nhìn Jungwon bằng đôi mắt lông lanh cùng chóp mũi đỏ và đôi má đào ửng hồng vì lạnh
- Jw : đây có lẽ là lần đầu?
Jungwon nhìn qua Sunoo rồi thở hắt ra một hơi tạo ra làn khói trắng, Jungwon trả lời bằng giọng hơi khàn, chắc do thời tiết làm ảnh hướng đến giọng cậu
- Sunoo : có người từ nhỏ đến lớn chưa được đến khu vui chơi lần nào sao? Vậy anh phải dẫn em đi chơi hết tất cả các trò trong đây mới được
Sunoo nắm lấy bàn tay của Jungwon mà kéo chạy đi một mạch, bỏ rơi bốn người còn lại ở đây, có lẽ họ đã quên rằng mình đang đi cùng một nhóm nên cứ tự nhiên tách lẽ như đang đi hẹn hò
- Ni-ki : bây giờ em về nhà có quá muộn không?
Ni-ki có chút bất lực nhìn theo hai người đang chạy phía trước
- Jake : có Sunoo bên cạnh Jungwon trở nên hoạt bát hơn nhiều, tao có thể yên tâm giao Jungwon cho Sunoo rồi
- Jay : vậy là từ bây giờ chúng ta không cần phải kè kè theo Jungwon nữa, nói thật thì tao có chút buồn khi thấy em ấy dần không cần mình chăm sóc nữa đấyJay và Jake giống như hai người ba đang nhìn con mình lớn lên từng ngày một cách tự hào
- Sh : tụi mình cũng đi chơi thôi chứ, Jay cậu có muốn chơi đu quay với tớ không?
- Jay : được thôi, tớ nghĩ tớ chỉ chơi được mỗi trò đó thôiSunghoon và Jay cũng dắt nhau đi đến vòng đu quay để chơi
- Ni-ki : hai người không thể chơi trò nào trưởng thành hơn sao hả?
Ni-ki cũng chạy đuổi theo Jay và Sunghoon
Jake chỉ đứng đó nhìn những người bạn của mình, trong không gian như này, cậu thực sự muốn có một người ở bên cạnh. Đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, như đang nhớ đến ai đấy, rồi lại chậm chậm bước theo sau
Bên đây Sunoo và Jungwon đang đi riêng, họ chọn vào nhà ma đầu tiên, đây là ý kiến của Sunoo. Trong căn vòng mờ mờ ảo ảo, hai người như lạc vào một không gian khác, phía bên trái và bên phải là những hình nộm được hóa trang cũng như những đạo cụ để tăng thêm cảm giác rùng rợn. Đang từ từ tiến về phía trước, Sunoo đột nhiên đạp trúng thứ gì, làm cậu sợ thót cả tim, siết chặt lấy cánh tay của Jungwon
- Jw : đó chỉ là con búp bê thôi, anh bình tĩnh lại đi
- Sunoo : nhưng mà nó thật sự rất đáng sợ đóJungwon nhanh chóng vỗ về cho Sunoo bớt sợ, rồi bước tiếp
Đoạn tiếp theo, cả hai đi qua căn phòng toàn là máu, lần này các hình nộm có thể cử động và phát ra âm thanh. Sunoo sợ hãi nép vào lòng của Jungwon, cậu thấy vậy liền ôm lấy người anh để đi tiếp. Đi được một chút, từ trong góc có một nhân viên của khu vui chơi, hóa trang nhảy ra hù. Sunoo hét lớn làm cho nhân viên hoảng sợ, lúc này Jungwon không biết nên trấn an ai. Đi lòng vòng mãi, cuối cùng cũng thoát khỏi ngôi nhà ma