Chương 1

1.5K 207 4
                                    

“Ugh, tớ đói quá…” Mái tóc màu kem nhẹ rũ xuống mặt bàn, thiếu niên nhỏ ôm cái bụng đang cồn cào của mình mà rên rỉ.

“Cậu lại đi cho mèo ăn nên không kịp ăn sáng rồi đúng không?” Bên cạnh em là một thiếu niên có thân hình cao lớn hơn hẳn, dù em đang ngồi gục xuống bàn nhưng cũng đủ để thấy điều đó. Hắn đứng khoanh tay, nhìn xuống cái đầu màu kem ủ rũ, dễ dàng có thể đoán được lí do.

“Haha, đúng là chỉ có cậu hiểu tớ.” Thiếu niên cười khan, không phủ nhận.

“Tớ mới không hiểu nổi cậu ấy. Sao cậu có thể lúc nào cũng phải đi cho mèo ăn trong khi chính bản thân mình thì lại không chăm sóc được nhỉ?” Hắn thở dài, đôi mày hơi nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng. Hắn đã quen người bạn này đủ lâu để hiểu được tính của em, về việc em yêu mèo cuồng nhiệt đến thế nào, không bao giờ quên đi cho những con mèo hoang trong khu phố ăn, nhưng lại luôn quên việc phải tự lo cho bản thân mình, khiến cho hắn nhiều lần lo lắng.

“Nhưng nếu tớ không cho chúng ăn thì làm gì có ai cho chúng ăn nữa? Chúng sẽ chết đói mất.” Em nhỏ giọng rầm rì, trái tim yêu mèo của em không cho phép em để yên và không quan tâm đến những con mèo bị đói.

“Chả có con mèo nào không ăn một ngày mà chết đói được cả.” Hắn đảo mắt, lí do này hắn đã nghe cả trăm lần rồi.

Thiếu niên nhỏ chun mũi, không nói thêm gì nữa.

“Được rồi, đứng dậy, tớ đưa cậu đi ăn.” Nói rồi, hắn quay lưng đi trước. Dù không mấy hài lòng với hành động của bạn mình, nhưng hắn cũng không nỡ nhìn em bị đói.

“Tới liền đây!” Em cười hì hì, nhanh chóng đứng dậy đi theo phía sau người cao hơn.

“Seo Jiwoo!!!”

Tiếng quát lớn khiến thiếu niên giật mình choàng tỉnh khỏi giấc mộng, em ngơ ngẩn, chớp mắt nhìn người đàn ông trung niên đứng trên bục giảng đang có vẻ mặt giận dữ, cũng chính là thầy giáo của em.

“Em đang ngủ trong giờ học của tôi đấy à?!” Thầy giáo chất vấn, “Hôm nay em làm sao vậy hả? Bình thường em có thế này đâu?”

Jiwoo im lặng một chút như chờ cho bản thân hoàn toàn tỉnh ngủ để nhận ra hoàn cảnh xung quanh. Không quan tâm đến việc mình đang bị thầy giáo mắng, em hỏi, “Giờ học kết thúc rồi ạ?”

“À ừ, tan học rồi.” Biểu hiện lạ lùng của thiếu niên khiến cơn giận dữ của thầy giáo lui dần xuống, thay thế bằng sự bối rối, “Jiwoo, em sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với em hả?” Thầy lo lắng hỏi. Bình thường thiếu niên luôn tương đối trầm tĩnh và xa lánh mọi người, nhưng em vẫn là một đứa trẻ ngoan và chăm chỉ, chưa bao giờ xao nhãng, ngủ quên trong giờ học như hôm nay, điều đó làm thầy giáo không an tâm.

“À, tan học rồi…” Jiwoo nhìn ra ngoài cửa sổ, em lẩm bẩm, một lần nữa không chú ý đến sự quan tâm hỏi han của thầy giáo. “Vậy em xin phép về trước ạ!” Thiếu niên cầm cặp đứng dậy, sau khi nói xong, không để cho thầy kịp phản ứng, em ngay lập tức lao ra khỏi cửa trong sự ngỡ ngàng của các thành viên còn lại trong lớp.

Jiwoo vui vẻ chạy trên hành lang, bỏ qua tiếng quát của thầy giáo sau khi phản ứng lại ở phía sau lưng. Em hi vọng người đó vẫn ở nhà đợi em, gã đang bị thương, nếu cố chấp rời đi thì không tốt chút nào.

[AllJiwoo - ABO] Mặt Trời Của Chúng TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ