< Violet x Valhein > : I so sorry...

280 19 5
                                    


- Khi người đó rời đi, tôi mới chợt nhận ra, cảm xúc của mình là như thế nào... Cơ mà đã quá muộn -

----------------

Cô là một kiểu người hướng nội, vì bị bạo hành gia đình từ nhỏ nên cô sống khá khép kín, luôn bọc bên ngoài một gương mặt vui vẻ, nhưng bên trong lại đầy tổn thương. Nhiều năm qua đi, để tiện cho quá trình học tập sau này, cô tách khỏi gia đình, chuyển lên thành phố sống một mình. Ngày cô rời đi, không hề có một ai đến tiễn, kể cả người thân.

Cô không quá nổi bật, thậm chí trong đám đông, không một ai để ý tới một cô gái ' bình thường ' đến mức độ này. Cô không trang điểm, tóc nâu ngắn ngang vai tự nhiên, khoác bên ngoài một lớp áo khoác nâu sẫm. Vào những ngày bình thường, cô thường tới trường, chiều thì ghé qua thư viện hoặc giảng đường, tối sẽ thức đêm làm bài tập rồi lên mạng xã hội một chút.

Còn anh trái ngược hoàn toàn với cô. Anh là người hay cười, hướng ngoại, luôn vui vẻ và có nhiều bạn thân. Anh và cô lúc đầu học chung một khối, vốn chả có ấn tượng gì quá đặc biệt về đối phương, cho đến lúc cả hai tình cờ gặp nhau qua một trang mạng xã hội. Nhờ có sự giúp đỡ của cô, anh may mắn không cần phải học bổ túc môn Văn, rồi từ đó anh bắt đầu theo đuổi cô.

Mỗi đêm, anh thường chủ động mời cô chơi game cùng đến sáng, cứ tới giờ hẹn sẽ rủ cô vào đội. Đôi hôm thua nhiều hơn thắng, nhưng cả hai đều vui. Anh không ngại viết những câu ngọt ngào gửi vào hòm thư của cô, tuy rằng cô chưa bao giờ trả lời.

Được một tháng, anh quyết định không sử dụng ngôn từ để diễn tả tình cảm của mình nữa. Đêm hôm đó, anh mời cô vào đội , và tất nhiên là chỉ có mỗi hai người.

" Violet này "

" Sao vậy? "

" Ừm... Tôi thích cô, Violet "

" .... "

Cô im lặng. Cô không biết phải trả lời như thế nào, bởi cô chỉ nhận định anh là một người bạn tốt, và những câu nói mà anh gửi trong hòm thư chỉ là những câu nói đùa .

" Xin lỗi, Valhein . Tôi... không thích anh. Tôi chỉ xem anh là bạn mà thôi "

" .... ừm "

Qua tai nghe, cô có thể nghe thấy tiếng thở dài của anh. Cả đêm hôm đó, cả hai không nói chuyện tự nhiên với nhau nữa, lời nói thốt ra khỏi miệng đều trở nên gượng gạo. Được một lúc, cô out game đi ngủ sớm, nhưng không tài nào chợp mắt nổi. Cô không biết tình cảm của mình đối với anh là như thế nào, nhưng sau khi từ chối, lòng cô lại nặng trĩu.

Bỏ qua chuyện đó, cô úp mặt vào gối, cố gắng chợp mắt.

- Từng chịu quá nhiều tổn thương, vốn trái tim cô cũng đã chai sạn. Cô không hi vọng gì về một tình yêu màu hồng, bởi xung quanh cô chỉ là một mảng mây mù và u tối -

[ Fanfiction AOV ] Arena Of Valor One-shot Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ