[Kim Chủ Phần 2] Chương 41 - Chương 45

0 0 0
                                    

41.

Chuyện đầu tiên Bạch Ân làm sau khi lên xe là cởi áo khoác, bút ghi ấm giấu kín trong cổ tay áo lóe ra ánh sáng xanh, ông phát lại đoạn nói chuyện vừa rồi, bên trong vang lên tiếng cục trưởng Trương: "Sàn sạt... Lão Bạch, ý ông như thế... Sàn sạt..."

Ống nghe điện thoại vô tuyến vang lên: "Chủ tịch, tôi thấy chúng ta có thể hợp tác với cục trưởng Tống."

Bạch Ân nói: "Candy? Cậu nghe lén lời chúng tôi nói?"

"Không, chỉ trùng hợp thôi, mấy hôm trước ngài yêu cầu chúng tôi điều tra chuyện giám đốc Tống mà, bọn họ vừa đi, cục trưởng Trương liền đi vào, chúng tôi chưa kịp tháo thiết bị."

"Lần này coi như qua, về sau chú ý chút, đứng để bị lần ra dấu vết."

"Vâng,"Candy cố tình kéo dài âm cuối, có cảm giác vui vẻ khó hiểu: "Vậy chủ tịch, tiếp theo chúng ta làm gì?"

Bạch Ân đè nút xuống, chọn chỉ đường tới đoạn cao tốc gần đây nhất: "Không cần vội vàng, cứ để đó đi, món gan ngỗng vỗ béo (Foie Gras) hấp dẫn thế, đương nhiên có ruồi bọ tới muốn nếm một phần, nhưng dù vì bất cứ điều gì, đều phải tự suy xét lại vị trí của mình, mơ ước thứ vĩnh viễn không thể thuộc về mình, sớm muộn cũng sẽ phạm sai lầm."

Candy cười ha ha, sau đó ai oán nói: "Chủ tịch, mấy cuối tuần gần đây tôi đều tăng ca, tới giờ này rồi còn chưa được ăn đồ gì nóng, tới lúc nào mới được nghỉ ngơi nha."

"Tùy, cậu muốn nghỉ lúc nào cũng được." Bạch Ân nói rất sung sướng.

Candy hạnh phúc lắm: "Thật sao? Chủ tịch, ngài tốt quá! Săn sóc thật đấy!"

Bạch Ân cười lạnh, không đợi Candy nói xong: "Cậu tưởng thật?"

Candy: "..."

Nãy đùa tôi đúng không.

Giọng Candy ngập tràn chua xót: "Tôi muốn rút lại lời ca ngợi vừa nãy."

Bạch Ân nói: "Sao cũng được, cậu mắng tôi mỗi ngày cũng chẳng sao, làm việc tốt là ổn."

Thứ chủ nghĩa tư bản ác độc.

42.

Giám đốc Tống bị Bạch Ân dọa sợ, mọi hoạt động mờ ám của lão đều bị giữ kín trong căn phòng làm việc vĩnh viễn không có cửa sổ của Bạch Ân tại BEACHER. Vậy nên, lão không chỉ uy hiếp, bắt Trịnh Hòa về công ty, tỏ vẻ sẽ trung thành 100% với Bạch Ân, hơn nữa, còn nộp lên mọi chuyện trong công ty của lão, cùng với một ít về phương hướng phát triển, chương trình, kịch bản của Trịnh Hòa.

Bạch Ân lại bắt đầu cuộc sống dật dờ, nhàm chán của mình.

Ông không nói cho bất cứ ai, lái một chiếc máy bay tư nhân – ông đã tốn rất nhiều thời gian mới thi được bằng lái nó, định tới một hòn đảo không người, yên tĩnh một mình.

Nhưng trên thực tế, ông mới bay không đến một giờ đã bị cưỡng chế ngừng lại, quay về sân bay. Sau đó, ông bảo người lái xe vẫn còn ngây ngốc, chở mình tới công ty Trịnh Hòa.

Ông bỗng nhiên nhận thấy, một mình đi du lịch thật nhàm chán, nên mang theo ai đó phiêu cùng.

Trịnh Hòa với khả năng chịu áp lực cao, bị đứng mũi chịu sào.

Lái xe gọi điện cho Thành thiếu – người đại diện đương nhiệm của Trịnh Hòa, quay đầu lại nói: "Chút nữa Trịnh Hòa sẽ đi ra."

"Tôi thấy rồi, " Bạch Ân vẫn luôn nhìn cửa sổ, nói xong, ông mở cửa xe, đeo lên nụ cười tao nhã: "Trịnh Hòa, bên này."

Trịnh Hòa chạy qua mau, vừa đóng cửa lại, đôi môi hai người đã trao nhau một nụ hôn ướt át.

Trịnh Hòa né ra một chút, thở dốc một hồi, oán giận hỏi: "Sao ngài lại tới đây?"

Bạch Ân ôm thắt lưng Trịnh Hòa, tựa vào vai cậu, ý nghĩ lái máy bay đi hoang đảo bỗng dưng nhạt đi: "Thấy tôi, em vui lắm, phải không ?"

Dù sao thì tâm tình tôi không tồi.

Bạch Ân giấu lời đó vào lòng.

43.

"Tích tắc, tích tắc...."

Đồng hồ báo thức chạy đều trong bóng tối, gió gào thét ngoài cửa, giống như tiếng kêu rên bén nhọn của một người phụ nữ, cát bị gió cuốn lên, đập vào cửa sổ 'lạch cạch, lạch cạch'. Bạch Ân mở mắt.

Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường được Phần 2Tahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon