chap 1

1.1K 51 2
                                    

   

  Tiêu Chiến và Nhất Bác quen nhau được vài tháng thì chính thức về chung nhà . Hai năm nay họ sống với nhau là danh phận người yêu. Nói đúng hơn chỉ có một mình Nhất Bác yêu Tiêu Chiến. Còn Tiêu Chiến thì không?

Nhớ lúc đó Nhất Bác chỉ là diễn viên tuyến 18 chưa thành danh, đến quản lý cũng chẳng có, công ty chỉ cho cậu một cô trợ lý tên là Tiểu Mã kiêm luôn mọi tất cả mọi việc .
Trong một lần đi dự tiệc kỉ niệm thành lập công ty, bắt buộc tất cả thành viên đều phải có mặt, không phân biệt sao hạng A hay tuyến 18.
Hôm đó cậu mặc một bộ vest màu trắng tinh khôi, trong giống những chàng hoàng tử trong truyện cổ tích. Có người khen cũng có người giễu cợt cậu chỉ là diễn viên quèn không xứng đáng đến những bữa tiệc long trọng như thế này.
Cảm thấy mình lạc lõng giữa đám đông, cậu tách mình ra một góc riêng, do hơi vội, trời lại tối nên cậu chạm vào một người. Cái va chạm vô tình đó là định mệnh khiến trái tim cậu đau thương có, hạnh phúc có.
Khi cậu ngước nhìn người trước mặt, không khỏi ngạc nhiên . Người này trang phục cũng màu trắng, dáng cao gầy, da trắng mùi nước hoa thật mạnh mẽ, thật đẹp, khiến cậu không rời khỏi mắt, cậu si mê từ lần gặp đầu tiên.
_ Xin lỗi! Anh có sau không? Tôi bất cẩn quá.
_ Không sau! Nhìn cậu lạ quá.
_ À! Tôi là diễn viên tuyến 18. Thôi tôi có chút việc xin phép đi trước.

Nói xong, một lần nữa cậu cuối đầu xin lỗi anh. Nếu đứng đây một lúc nữa cậu sợ anh sẽ nhìn ra vẻ lúng túng của mình, sẽ biết cậu thích anh. Cậu là một người đơn thuần yêu, ghét đều thể hiện rõ trên mặt. Chỉ cần để ý sẽ phát hiện ra ngay. Kể từ lúc đó trong tim cậu anh luôn có một vị trí quan trọng.

Còn phần về anh, sau khi cậu đi anh thẫn thờ nhìn theo bóng dáng cậu, ánh mắt cậu nhìn anh thật quá giống người ấy. Giống đến nỗi anh cứ ngỡ người xưa.
Thấy anh cứ đứng ngây người , trợ lý Trương đành bước tới hỏi
_ Tiêu tổng ! Ngài không sao chứ?
_ Ngày mai , cậu mang tất cả hồ sơ các diễn viên tuyến 18 lên văn phòng cho tôi.

_ Vâng ạ!

Trợ lý Trương rất ngạc nhiên nhưng không dám hỏi. Tiêu tổng xưa nay đâu quan tâm tới người khác ngoài người ấy.

Đúng là trợ lý của Tiêu tổng làm việc rất hiệu quả. Vừa bước vào phòng đã thấy tập hồ sơ trên bàn. Người cần tìm cũng đã thấy. Vương Nhất Bác, 20 tuổi quê Lạc Dương, diễn viên tuyến 18.

Vài ngày sau, Tiêu tổng liền cho người tạo tài nguyên cho cậu. Không phải là bao dưỡng, mà trước khi đầu tư vào việc gì, cho ai Tiêu tổng đây cũng tìm hiểu kĩ rồi mới rót vốn vào.

Gần đây công việc của cậu rất bận rộn, nên tức thời quên đi người làm cậu xao xuyến. Hôm nay tình cờ gặp lại anh ở buổi quảng cáo sản phẩm mới cho công ty, trái tim cậu bị lạc mất nhịp.
Anh đi lại chào cậu và bảo có chuyện muốn nói, sau khi chụp quảng cáo lên văn phòng gặp anh một tí.

Rất nhanh buổi chụp hình quảng cáo cũng kết thúc, cậu được thư kí Trương đưa lên phòng tổng giám đốc.

Cốc ! Cốc ! Cốc. Tiêu tổng người tới rồi. Thư kí Trương lên tiếng.

- Chào ! Tiêu Tổng ngài tìm tôi có việc gì ? Cậu hơi lúng túng khi đối diện với anh.
_ Mời cậu ngồi
_ Dạ. Ngay cả thở cậu cũng dám, từ lúc cậu ngồi tới giờ anh cứ nhìn chằm chằm vào mình, không biết mình có đắc tội gì không.

TÌNH YÊU TRẮC TRỞ ( HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ