chap 3

420 38 2
                                    

Gần đây tâm tình của cậu rất sa xúc, quay thì NG nhiều lần, bản thân thấy có lỗi với đạo diễn và tất cả những người ở đoàn phim, sau khi kết thúc cậu ra cúi đầu xin lỗi tất cả , hứa lần sau không để chuyện riêng của mình làm ảnh hưởng tới mọi người.
Trong đoàn phim ai cũng biết trước giờ cậu làm việc rất nghiêm túc, tính tình hiền lành, lễ phép với mọi người nên ai nấy điều vui vẻ bỏ qua, còn bảo cậu cố gắng.

Mang thân thể mệt nhoài về đến nhà cũng gần 10h đêm, trong nhà tối không một bóng người cậu cũng biết đang ở đâu, cùng với ai ? Thời gian gần đây thường xuyên như vậy. Hai người hầu như không gặp nhau, như vậy cũng tốt đỡ ngượng ngùng khi nhìn thấy nhau.

Cậu tắm rửa xong nghe cho tiếng chuông cửa, hơi ngạc nhiên " ai đến vào giờ này? " ngoài anh cậu và hai trợ lí biết thì không còn ai. Đang bận suy nghĩ thì tiếng chuông cửa có vẻ vội vã, cậu vội chạy xuống mở cửa thì thấy trợ lí Trương đang đỡ anh đang say.
_ Anh Trương sao thế?
_ Cậu Vương giúp tôi dìu Tiêu Tổng vào, hôm nay gặp đối tác nên ngài ấy uống hơi nhiều.
_ Vâng! Cảm ơn anh nhiều để tôi đưa anh ấy lên phòng, anh về cẩn thận.

Khó khăn lắm mới đưa được anh vào phòng, cậu cởi áo lau người cho anh, đang mặc áo vào nửa chừng , bỗng anh kéo cậu xuống hôn môi, cậu dùng sức nhưng không đẩy anh ra nổi.
Anh bật ngồi dậy đè ngược cậu xuống giường lần này anh hôn nhẹ nhàng không giống như lúc nãy.
Sự ôn nhu nhẹ nhàng làm cậu quên đi phòng bị, cậu bị cuốn theo nụ hôn đó.
Anh bắt đầu cởi áo cậu ra , rút đầu vào hõm cổ cậu vừa hôn vừa nói " Hạ Du cho anh, anh nhớ em, yêu em. Cho anh"

Niềm vui chưa kịp niếm thì đau đớn đã tới. Có nỗi đau nào bằng yêu một người, người đó xem mình là thế thân. Cậu dùng hết sức đẩy anh ra. Đứng ngoài ban nước mắt cứ tuôn trào bao nhiêu ủy khuất bấy kìm nén lâu nay có dịp giải tỏa. Dù đau thương như vậy cậu cũng không muốn buông tay , cậu mù quáng cũng bởi chữ " yêu".

Vào phòng , cậu kéo anh nằm ngay ngắn lại, chưa bao giờ cậu thấy hai người nằm gần chỉ cần một cái chạm tay là tới nhưng với cậu dù có chạm bao nhiêu lần thì khoảng cách cứ xa xa mãi cuối cùng không có điểm dừng.
Cậu cố điều chỉnh lại cảm xúc để không ảnh hưởng tới tâm trạng, ngày mai cậu còn phải bước vào cuộc đua quan trọng, cậu đã chờ ngày này rất lâu. Bản thân bị thương không ít khi luyện tập .

Sáng thức dậy, anh thấy mình nằm ngay ngắn trên giường, quần áo cũng được thay , anh biết là cậu làm , anh tranh thủ vệ sinh cá nhân để xuống ăn sáng với cậu, sẵn tiện cảm ơn cậu một tiếng.
Từ phòng khách xuống phòng ăn chẳng thấy cậu đâu, đồ ăn cậu đã làm sẵn theo thói quen anh chỉ cần hâm nóng để ăn. Anh không biết hôm qua lúc say mình có làm gì càng quấy với cậu không? Suy nghĩ mãi không ra, đành thôi vậy.
Tự pha cho mình cốc trà , anh vừa nhâm nhi vừa nghĩ " hôm nay, cả đoàn phim được nghỉ mà cậu ta đi đâu sớm vậy? ".
Đang suy nghĩ vu vơ thì Hạ Du gọi đến
_ Anh rảnh không?
_ Có gì không em?
_Em muốn cùng anh đến nơi này.
_ Được . 30 phút nữa anh tới đón em.
_ Dạ.

Hạ Du đưa Tiêu Chiến đến một nhà hàng tây là bạn thân của hắn. Hôm nay là khai trương, nhà hàng cách trung tâm thành phố hai giờ đi xe. Từ cổng nhìn vào cũng biết là nó sang cỡ nào chủ nhân chắc hẳn không phải tầm thường.
Tiêu Chiến và Hạ Du được đặt cách ngồi vào bàn hạng sang. Hạ Du xem menu hỏi anh ăn gì. Anh bảo hắn thích gì cứ gọi. Hai người nói vài câu thì trợ lí của anh gọi, anh đứng dậy ra ngoài.
_ Tiêu tổng! Ngài đang ở đâu vậy? Tôi mang hoa tới mà không có ai ở nhà.
_ Hoa! Hoa gì cơ? Tôi đặt à?
_ Ngài không nhớ sao? Hôm nay là ngày cậu Vương đua xe. Ngài còn nhờ tôi đặt hoa để tặng cậu ấy.

TÌNH YÊU TRẮC TRỞ ( HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ