Chương 2: Anh em như thể tay chân

590 65 5
                                    

   -  Chuyện gì mà khiến em vội đến độ ngã trẹo cả chân vậy?
 

Sherlock Holmes vừa nắn lại chân cho em vừa tò mò. Dáng vẻ hoảng loạn ban nãy của Aine khiến anh thực sự bất ngờ. Váy áo không chỉnh tề, giày cao gót cũng mất một chiếc, ánh mắt ngơ ngác, hoảng sợ.

Lâu lắm rồi mới thấy công chúa nhà anh chật vật đến thế này đấy.

 
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp không góc chết đang chăm chú băng bó chân mình, cô gái nhỏ rơi vào trầm tư:

 
   -  Tại sao… anh lại ở đây?

Anh thứ nhà Holmes trố mắt nhìn lại:

 
   -  Đây là phòng anh mà.

 
Bị dọa đến ngu người rồi à?

Đến lúc này, em mới bắt đầu quan sát căn phòng. Tường phòng sơn màu trắng sữa, rèm cửa xanh đậm bay nhẹ theo làn gió, bàn trà nhỏ với hai chiếc sofa mềm mại, cái thiết kế quen thuộc này mà không phải phòng em á? 

 
Nhưng khi thấy hai cái áo vest được treo cạnh cửa và chiếc vali nằm gọn trong góc tường thì em đã hiểu.

Rất tốt, “lại” vào nhầm phòng rồi.

 
Sau khi băng bó cẩn thận cho em gái, ngài thám tử liền đi rót cho cô một cốc nước:
 

   -  Nào, giờ đã có thể kể cho anh nghe em đi gây sự với ai chưa? – Đánh nhau kiểu gì mà còn để máu bắn đầy găng tay thế kia. Nói sớm đi để anh còn chuẩn bị đi dọn dẹp bãi chiến trường nào:

 
   -  Hắn ta động thủ trước. – Aine ngay lập tức cáo trạng. Mà nói thế cũng đâu có sai, tên biến thái kia định tóm cô lại thật mà.  

 
May mà mình nhanh trí, không thì giờ có lẽ đang bơi ngoài biển kia rồi.

 
Sherlock nhìn em gái đang gật gù tự khen bản thân, cảm giác có chút vô ngữ. 
 

Đây là điệu bộ bị bắt nạt ấy hả?

Nói nó là thủ phạm hại đời con nhà người ta có khi còn đáng tin hơn:

   -  Mà anh quản nhiều chuyện vậy làm gì? – Đáng ghét, cô có phải trẻ con đâu mà xử lí… đánh nhau cũng cần người lớn giải quyết?

   -  Anh quan tâm đến em thì mới hỏi thế thôi. Dù sao thì cũng tại ai đó ngốc đến độ phòng của mình còn không nhớ, làm quá nửa đêm rồi anh còn chưa được ngủ đấy. – Cái kiểu nói chuyện đá xoáy này chắc cũng là do di truyền nhỉ.

   -  Ai cần anh phải băng bó cho tôi. Anh lo cho cái thân anh đi đã nhá. Nếu nhớ không nhầm thì cô Hudson đã than phiền với tôi về chuyện anh nợ tiền nhà từ mấy tháng trước rồi đấy, không biết quý ông đây đã trả được chưa nhỉ. – Cô gái của chúng ta cũng ngay lập tức đáp trả những câu chữ đi vào lòng người

 
Riêng đấu võ mồm, Aine tuyên bố cô không ngán một ai… 

Biết mình sẽ chẳng bao giờ cãi thắng được em gái, ngài thám tử nhanh chóng lật mặt:

   -  A ha ha, nhắc đến chuyện đấy mới nhớ, anh đang định nhờ em nói vài lời với cô Hudson về chuyện…

   -  Còn lâu. – Không để anh kịp tính kế lên đầu mình, cô gái nhỏ nhanh chóng cắt lời. Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, một trò dụ dỗ mà dùng đến lần thứ hai chả khác gì đang sỉ nhục bộ não siêu việt này. 

(Đn Nhà Ái Quốc Moriaty) Huyết NgọcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ