. Hôm nay là một ngày vô cùng vui vẻ đối với tôu, vì sao ấy hả? Tất nhiên là vì lão già hiệu trưởng chết tiệt kia đã bị trục xuất khỏi Nhật Bản rồi, không cần nói tôi cũng biết là do ai làm, chính là hắn- Sano Manjirou, ông chú siêu cấp khó tính kiêm khó ưa của tôi, thế nên là- từ giờ sẽ không còn ai ép tôi học nhiều hơn ăn nữa, tôi cứ bị ép nhịn ăn suốt gần một tháng trời khiến tôi sụt không biết bao nhiêu cân, cơ thể tôi vốn đã như con khô- bây giờ lại sụt cân trầm trọng như vậy, việc sụt cân bất ngờ này khiến cơ thể tôi càng trông giống tờ giấy hơn
Tôi đã bị hai người chú của mình cằn nhằn suốt một ngày trời, đầu cũng sắp bị nhồi nhét đến đầy bộ nhớ ra, nó khiến tôi đã phải suy nghĩ rằng lý do gì động lực đâu mà tôi có thể chịu nổi hai người họ như vậy, nếu là người khác, họ vốn không chịu nổi mà bỏ nhà đi từ lâu, suy cho cùng chính bản thân tôi cũng không rõ là vì sao, mặc dù họ nói rất nhiều, cằn nhằn tôi đủ điều, nhưng tôi lại không hề ghét họ, ngược lại sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội nghe thấy những lời càm ràm này nữa...ai rồi cũng phải rời đi không phải sao? Hai chú sẽ có vợ, có con, có cả một ngôi nhà hạnh phúc nữa, còn tôi thì sao, chỉ có một mình, chẳng có gì khác, tuy rằng họ luôn miệng bảo sẽ quan tâm yêu thương tôi cả đời, nhưng tôi biết...
- Đó chỉ là lời nói dối ấm áp của họ
Tôi cũng không còn nhỏ, cậy vào họ mãi sẽ khiến tôi không nỡ rời xa, suy cho cùng tôi vẫn nên tự lập...dù rằng tôi có cùng họ sống chung một mái nhà, tôi cũng không muốn làm phiền họ, phải...bạn tôi nói rất đúng, nếu tôi cứ ỷ lại vào hai người họ mãi như thế cả đời tôi e là cũng không thoát khỏi nỗi ám ảnh gia đình, có vẻ tôi thích họ chăng...phải không? ...
"Izana..mày đã lệ thuộc vào họ quá nhiều rồi"
Tôi ngồi một góc trong căn phòng tối, hôm nay họ sẽ không về nhà, cả căn thự chỉ còn mỗi tôi...cô đơn và lạnh lẽo, tôi tìm đến một bài hát nhẹ với hi vọng tâm trạng sẽ khởi sắc hơn- nhưng cuối cùng một bản nhạc nhẹ cũng không làm tôi khá lên là bao, đôi mắt dần nhòe đi bởi một lượng nước đang ứa đọng lại trên mi, Izana mày đã bao giờ thật sự vui vẻ hay chưa?
Bữa sáng của tôi hôm nay cảm thấy thật nhạt nhẽo, phải không vì đây không phải món do gã chuẩn bị cho tôi? Haha, nhìn xem...chỉ mới thế tôi đã cảm thấy lạ lẫm như thế - vậy sau này phải làm sao đây? Lau những giọt nước mắt trên má đi, tôi hít thật sâu cố nuốt những món ăn nhạt nhẽo kia vào trong bụng, hôm nay tôi muốn đi bộ về nên đã bảo họ không cần đến đón
Bạn học vừa nhìn thấy tôi liền vội chạy đến, họ đây đều là những người bạn tốt của tôi, ai cũng thật vui vẻ với cuộc sống của mình riêng chỉ mỗi tôi là gượng cười cho số phận, tôi vốn đâu có mẹ...là hai người họ nhận nuôi tôi đấy, ban đầu tôi vẫn chưa chấp nhận được sự thật rằng mình được họ nhận nuôi, vì trong Côi Nhi Viện này có biết bao nhiêu là đứa trẻ đáng yêu nhưng lại mỗi tôi được chú ý đến
Thôi thì ngừng suy nghĩ, tôi cảm thấy bây giờ thật mệt, những tiết học nhàm chán trôi qua trong im lặng, có vẻ như thời gian hôm nay trôi thật chậm, vì đã ngồi lâu thế vẫn chưa đến giờ tan học, tôi hình như hơi đói thì phải, thật sự rất đói. Ngáp dài một hơi khi tiết học cuối cùng cũng kết thúc, học sinh ai nấy đều vội vã gấp rút ra về, chỉ còn tôi và ba người bạn ở lại lớp, không phải vội, cũng không phải sẽ không được về nhà
BẠN ĐANG ĐỌC
Trừng Phạt Baby [Kakucho×Izana×Manjirou] (Drop)
Fanfictionkhông nói nhiều, ai ở giữa người đó bott , fanfic, ooc -Please don't reupload my fanfic -Please don't copy my fanfic onto your fanfic