[bảo mẫu] 2.

652 79 4
                                    

lowercase, 18+ chắc thế

------------

"sao anh lại ở đây?"

mikey gục đầu trên bàn cùng với những chai rượu lăn lóc, mikey cùng với vẻ mặt chẳng khác gì ngày xưa nhưng nay đã trông chính chắn hơn ngước lên nhìn gã. rồi em hốt hoảng che mặt muốn rời đi nhưng bị sanzu kéo lại.

"mikey? sao anh lại ra nông nỗi này cơ chứ?!"

"t..tôi không biết ai là mikey cả! cậu nhận nhầm người rồi."

mikey trả lời với chất giọng say xỉn nên giống như một con mèo nhỏ đang vừa bị bắt quả tang ăn vụng vậy. tuy vậy nhưng sanzu đã kéo thẳng tay mikey ra khỏi quầy bar và ném lại chiếc thẻ tín dụng dư để trả gấp mười đơn của cả hai.

"n..này..cậu dẫn tôi đi...đâu đấy?"

"thời gian qua anh đã đi đâu? sao anh lại biến mất?"

mikey bị sanzu kéo tay lôi đi xém nữa té dập cả mặt. gã lôi em vào một khách sạn lớn nằm dưới trướng tập đoàn gã rồi mang thẳng lên phòng.

sanzu ném cậu bảo mẫu ngày xưa đang say xỉn lên giường rồi vồ tới đè lên người em, gã chống hai tay hai bên không cho mikey một đường lui nào. mái tóc vàng kem đầy sức sống năm nào đã được thay thế bằng một mái tóc đen dài rũ rượi. cũng chẳng còn gương mặt tươi vui đầy đặn mà đổi lại thành một mikey với gương mặt hốc hác.

điều gì khiến em thành ra như này?

đây vốn là câu hỏi trong đầu của sanzu từ đầu, nhưng mikey vẫn trong trạng thái say xỉn chẳng trả lời gã. em dùng sức lực yếu ớt mà đấm vào lồng ngực liên tục như muốn thoát thân, miệng thì luôn nói những từ vô nghĩa.

"n..này thả..tôi ra..cậu là ai..mà dám lôi tôi vô mấy..chỗ này chứ?"

"anh không nhận ra em?"

"em là haru, haruchiyo của anh này...anh nhớ ra em không?"

sanzu biết em đã nhận ra gã vì hai vết sẹo không thể nhầm lẫn với bất cứ ai được, với thái độ tự nhận mình không phải mikey thì gã lại càng chắc chắn. nhưng mikey đang ở trạng thái không ổn, nhẹ nhàng với em thì hơn...

"sao anh không trả lời em? anh có biết em tìm kiếm anh cực khổ lắm không?"

sanzu bắt đầu khó chịu với thái độ cố chấp của mikey, gã luồn một tay ra sau đỡ đầu em nâng lên rồi nhẹ nhàng áp môi cả hai lên nhau. hai thân thể một trên một dưới cứ vậy mà đắm chìm vào nhau, linh hồn cả hai như đã lạc vào thế giới riêng mà chỉ gã và em mới có thể cảm nhận được.

mikey không phản kháng nụ hôn, điều đó làm gã bất ngờ. nhưng như vậy cũng tốt, nụ hôn đầu đời của gã đã có thể nhẹ nhàng trao cho người thương một cách trọn vẹn nhất.

khi dưỡng khí dần bị rút cạn, mikey mới vỗ vào ngực sanzu muốn gã rời đi, dù luyến tiếc nhưng nụ nôn cũng đã kết thúc. sanzu bình tĩnh quan sát biểu cảm của mikey, hay đúng hơn là xem em có cảm giác thế nào khi bị cưỡng hôn từ đứa bé em chăm từ nhỏ.

khuôn mặt mikey chuyển từ sững sờ dần dần đỏ lên, sau đó em không nhịn được mà ôm chầm lấy gã rưng rưng khóc. báo hại sanzu lúng túng không biết xử trí ra sao nên đành ôm lại chờ em bình tĩnh lại. giờ thì gã phải dỗ dành một đứa bé ba mươi tuổi sao?

[sanzuxmikey] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ