34.

1.2K 85 29
                                    

Hôm nay tôi thật là chăm. Phải đi đọc lại phần 15a để hồi tưởng tỉ muội tình thâm Mặc Vũ luôn á...

.

34.

Mọi chuyện xảy ra đều có lí do của nó. Lâm Mặc chỉ biết hôm đó Lưu Vũ đã rất vô lễ với Tô Kiệt, nó không biết chỉ một ngày trước thôi, nếu không có Cao Khanh Trần vô tình đi ngang cứu giúp, Lưu Vũ đã bị những kẻ bắt nạt hại chết rồi. Lúc đó, cơn tức giận sôi trào trong lòng nó. Nó không cho phép đứa em mà Tô Kiệt đau đáu tìm kiếm bấy nhiêu năm lại đối xử với anh ta bằng sự vô ơn và thái độ xấc xược như thế. Trước khi Lâm Mặc ý thức được mình vừa làm gì thì Lưu Vũ đã bị đánh văng vào tường, máu rỉ ra từ khóe miệng. Tối hôm đó cậu ta được rời khỏi nhà như ý nguyện, nhưng không phải về trường cảnh sát mà vào thẳng ICU.

Nhìn Tô Kiệt hốc hác hẳn đi bên giường bệnh của Lưu Vũ, Lâm Mặc chỉ muốn độn thổ. Ma pháp của nó chẳng làm được gì nên hồn cả. Nó chỉ khiến người đàn ông này càng tổn thương hơn thôi.

"Em xin lỗi..." Lời xin lỗi là vô ích, nhưng nó cũng chẳng biết phải nói gì khi đối diện với khuôn mặt mệt mỏi của anh ta nữa.

"Không, không phải lỗi của em." Tô Kiệt xoa đầu nó. "Cũng không phải lỗi của ma pháp, em chỉ chưa biết điều khiển nó thôi."

Lâm Mặc khóc nức nở:

"Bao giờ? Đến bao giờ em mới có thể điều khiển được nó? Lúc em cần, nó không xuất hiện. Đến khi nó xuất hiện thì em lại làm hại cậu ta. Nếu như hôm nay Lưu Vũ có mệnh hệ gì..."

"Không." Tô Kiệt vội ngăn những lời tiêu cực của nó lại. "Em sẽ làm được. Anh tin tưởng em."

Người đàn ông tưởng như đã già đi vài tuổi chỉ sau một đêm thở dài:

"Anh có lỗi với nó rất nhiều, giờ làm gì cũng chẳng bù đắp được. Anh biết yêu cầu này là vô lý, nhưng em có thể nào... em có thể nào bảo vệ nó giúp anh được không? Anh không muốn nó phải chịu một chút khổ đau nào nữa. Nó đã bị hành hạ quá nhiều rồi..."

.

Quay lại hiện tại, từ khi nhìn thấy Tô Kiệt, Lâm Mặc bắt đầu rơi nước mắt. Nó khóc im lặng, không nấc lấy một tiếng, chỉ có hai hàng lệ tưới ướt gò má gầy nhô lên. Lúc này đây, nó ý thức rõ ràng hơn bao giờ hết mình đã thất bại rồi. Đáng lẽ nó phải bảo vệ Lưu Vũ, nhưng chính Lưu Vũ lại lao ra cứu nó mà rơi xuống sông mất tích. Hiện giờ "mất tích" cũng là nói giảm nói tránh.

Tô Kiệt thở dài. Một lúc sau, anh đứng dậy cầm áo khoác, nói với Lâm Mặc: "Đi thôi."

Thấy nó vẫn đờ ra, anh không cao giọng, kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa: "Đứng dậy nào, chúng ta phải đi."

"Em... bên điều tra để em đi ư?"

"Từ giờ việc điều tra là do anh phụ trách."

Đến tận lúc vào trong xe của Tô Kiệt, Lâm Mặc mới miễn cưỡng ngừng nước mắt. Tô Kiệt cất tiếng hỏi, giọng nghiêm nghị:

"Nói đi, rốt cuộc đầu đuôi thế nào. Ở đây không ai nghe trộm được cả."

Lâm Mặc hít mấy hơi thật sâu mới bắt đầu kể được. Thật ra từ khi Hoắc Anh Hoa được điều chuyển đến đơn vị, nó đã phát hiện ra có gì đó không đúng. Tuy ít khi thi triển được ma pháp nhưng vì thứ đó đã thức tỉnh, nó khá nhạy cảm với những dao động tâm linh đặc biệt. Hoắc Anh Hoa tuy nói nói cười cười với tất cả mọi người trong đồn nhưng thời gian rảnh rỗi, hầu như cô ta tìm Santa. Có việc gì nặng, người đầu tiên cô ta nghĩ tới để nhờ vả chính là tên ba lỗ đó. Ban đầu nó nghĩ có thể do Santa nhìn có vẻ to khỏe nhất, nhưng hóa ra mọi chuyện không đơn giản như thế.

[INTO1][No-cp]Xã hội này tàn rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ