Chương 29

357 20 0
                                    

Những ngày sau đó cứ dần dần lẳng lặng trôi đi.

Đây là lần đầu tiên trong đời Taehyung bị thương do đạn bắn, làm cho Jisoo hoàn toàn kiến thức được địa vị của vị thiếu gia này ở Kim gia rốt cuộc có bao nhiêu quý giá. Mọi người lớn bé ở Kim gia đều hầu hạ anh cẩn thận, Taehyung cơ bản là không cần nói nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt, một động tác, mỗi thủ hạ đều ngầm hiểu được, chưa một ai có thể nói chữ không với anh.Trường hợp kia, khí thế kia, thực sự chúng ta chưa thấy qua trường hợp nào hiếm lạ như của Jisoo.

Jisoo lá gan vốn không lớn, mỗi lần nhìn thấy một đám cấp dưới của Kim gia mặc nguyên một bộ tây trang đen, ánh mắt chạm đến khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo như sát thủ của bọn họ, trong lòng cô liền nhịn không được mà thoát ra một nỗi sợ hãi. Tuy nhiên khi gặp bộ dáng bọn họ ở trước mặt Taehyung, Jisoo lại càng thêm khó hiểu.

Đối với Taehyung, bọn họ có thể phục tùng như vậy.

Không phải cô chưa thấy qua trường hợp người này phục tùng người khác, nhớ rõ trước kia, khi Ji gia vẫn còn phồn thịnh, cô đã gặp qua rất nhiều người cúi đầu trước bố mình, nhưng Jisoo hiểu được, cung kính đó, phục tùng đó, thuận theo đó, tất cả đều là giả, tất cả chỉ như gương hoa thủy nguyệt, khi bố thất bại, Ji gia tiêu vong, toàn bộ đều biến mất.

Quan hệ giữa người với người lúc đó thật thờ ơ, lạnh bạc khiến cô cũng không biết trách ai đây? Từ đó về sau, cô vẫn cho rằng, trên thế giới phàm là những người quyền thế từ quan hệ gia đình, đều phải tuân theo định luật giữa người với người này, lại chưa từng dự đoán được, nhiều năm sau, cô gặp được Kim gia, một nơi gần như hoàn toàn chỉ có màu đen, lại có thể đem đến cho cô một đáp án hoàn toàn phủ định như thế.

Jisoo đã nhìn thấy vết thương trên người Joon Gi. Ở bụng, một vết thương do đạn bắn, nhìn thấy thật ghê người. Cô mơ hồ nghe được Seo Joon từng nhắc tới, vào năm Kim gia bị hại, Taehyung đã ở hiện trường, Joon Gi đứng bên cạnh Taehyung, hai viên đạn bắn ra cùng lúc hướng về hai bố con bọn họ, kết quả Joon Gi đã lựa chọn không theo ý thức, ôm lấy Taehyung chắn trước mặt anh.

Kết cục chính là, bố anh chết, Taehyung sống.

Jisoo suy nghĩ thật lâu, đến tột cùng có phải Taehyung có nhiều lực mê hoặc hay không, mới có thể làm cho Joon Gi lựa chọn theo bản năng như vậy.

Mấy ngày nay, cô cũng thấy bộ dáng tức giận của Taehyung đối với bọn họ.

Không gian yên tĩnh không tiếng động.

Taehyung ngồi dựa vào đầu giường, ném tập văn kiện trong tay xuống, nó rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề bén nhọn. Anh không nói câu nào, ngay cả một chút biểu tình cũng không thấy, khiến cho người nhân viên đang đứng trong phòng anh báo cáo công việc kia lập tức ngậm miệng, anh ta cúi đầu thừa nhận sai lầm, tuân theo anh như thế, một chút cãi lại cũng không có.

Một người đàn ông không kiêng nể gì như vậy, thật sự là không có ai dám chống lại anh sao.

Jisoo mỗi lần nhìn thấy tình huống thế này, trong đêm dài yên tĩnh chỉ có anh và cô, cô sẽ không nhịn được thấp giọng quở trách anh:"Thật không biết nói đạo lý gì......"

Anh cười rộ lên, kéo cô vào trong lòng, không chỗ nào cố kỵ:"Anh luôn luôn không nói đạo lý như vậy đấy, em không biết sao?" Nói còn chưa xong, anh liền cúi đầu hôn cô.

Jisoo ngẩng đầu lên, thở hổn hển khuyên anh:"Anh mà tức giận thì thật hung dữ, cẩn thận về sau mọi người đều không chịu nổi anh......"

Nghe thấy câu nói của cô, anh lại như đang nghe một truyện cười, bàn tay chống lấy cằm rồi lại cười rộ lên.

Cô bị anh cười đến buồn bực, rõ ràng là cô lo lắng cho anh, mà anh lại chẳng thèm quan tâm chút nào. Không chỉ là không có, đối với sự lo lắng của cô, anh thậm chí chỉ có cảm thấy thú vị mà thôi.

Kết quả là ngày nào đó, có lẽ bởi cô đơn thuần vì anh mà lo lắng, trong mắt anh thì ý tưởng đơn thuần này của cô lại một lần nữa dấy lên dục vọng của anh, anh cởi váy ngủ của cô ra, tinh tế hôn cô, cô nghe thấy anh nói bên tai mình, Kim Jisoo, thật lương thiện, sau khi nói xong, anh liền nâng chân cô lên, chậm rãi tiến vào, cướp đi thân thể cô, cũng cướp đi sức lực hỏi thêm bất cứ câu gì đó của cô.

Kết quả cuối cùng của ngày hôm đó là Jisoo vẫn chưa khuyên anh được cái gì, Taehyung thì vẫn cứ làm theo ý mình không kiêng nể gì, thản nhiên kiêu ngạo không thèm lo lắng gì, hành vi vẫn không có đạo lý như thế.

Có một ngày, Jisoo nói chuyện với Seo Joon. Cô nói với Seo Joon về chuyện đó, giọng điệu thật bối rối,"Anh ấy không có đạo lý như vậy, không sợ có một ngày tất cả mọi người đều không chịu nổi mà rời bỏ anh ấy sao......"

"Sẽ không," Seo Joon nhất thời bật cười:"Chuyện này vĩnh viễn sẽ không xảy ra......"

Jisoo kinh ngạc hỏi:"Tại sao?"

Seo Joon thản nhiên hỏi cô:"...... Em có biết Taehyung có ý nghĩa thế nào với người ở Kim gia không?"

Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Seo Joon xoay người, nhìn cô, khóe môi cong lên, nói cho cô:"Tín ngưỡng."

Trong lòng Jisoo đang run lên, cô cố gắng hiểu nó, nhưng vẫn cảm thấy mờ mịt như bị một lớp sương mù chắn ở phía trước. Cuối cùng, cô chỉ có thể thành thật nói ra cảm giác của mình:"Em thấy rất khó hiểu......"

[Vsoo- 𝙴𝙽𝙳]•𝑴𝒂𝒅𝒍𝒚 𝒊𝒏 𝒍𝒐𝒗𝒆•Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ