Chương 1

2.8K 247 8
                                    

Bầu trời âm u, dưới thành phố hoang tàn, từng cột khói bốc lên, tiêu điều lại thê lương.

Giữa quảng trường, một bóng đen chạy trối chết như điên, hắn vòng qua mấy con đường, cuối cùng đụng phải ngõ cụt, sợ hãi nép sát vào tường, ôm đầu run rẩy.

"Đừng giết tôi, tôi..."

'Cộp'

Tiếng bước chân nện trên đất tựa như lời tuyên án của tử thần, từng chút một đập vào trái tim hắn.

Ở đầu ngõ, một bóng hình màu trắng xuất hiện.

Người nọ mặc áo khoác trắng không tì vết, sạch sẽ tựa thiên sứ, trên tay tùy ý cầm 'Đức Tin Không Thể Phá Vỡ', khuôn mặt tuấn tiếu không nhìn ra được hỉ nộ, đáy mắt lại lãnh liệt âm trầm tựa ác quỷ đến nhân gian.

Khoảnh khắc người nọ xuất hiện, trên mặt nam nhân kia tràn ngập tuyệt vọng.

Âm u cùng lạnh lẽo dần che khuất bầu trời, người kia đứng trước thành phố hoang tàn ngày tận thế, lưỡi kiếm màu bạc phản chiếu đôi mắt của người nọ, lạnh băng không một gợn sóng, sắc bén lại ngoan lệ. Sát khí cùng âm trầm quanh người 'hắn' dường như ngưng đọng thành thực thể, không phải bẩm sinh, đây là hương vị huyết tinh được xây nên từ tính mạng của vô số người. Đôi cánh đen tuyền độc hữu của quỷ vương cùng cặp sừng trên đầu đã biểu lộ thân phận của 'hắn'——

Quỷ vương thứ 3, 'Lucifer'.

'Hắn' là Tu la bò ra từ địa ngục, là thiên thần sa ngã trốn thoát xuống nhân gian.

Trong tích tắc, thanh kiếm lạnh lẽo đã lập tức xuyên thủng trái tim nam nhân kia, hắn thậm chí không kịp mở miệng van nài, trái tim đã bị cắt nát.

Máu tươi ấm nóng bắn lên khuôn mặt trắng tuyết của Kim Dokja, tiên diễm tựa mai đỏ giữa đông, mỹ lệ tựa máu rơi trên nền tuyết, đặc biệt chói mắt.

Kim Dokja nhíu mày, chán ghét quệt đi chất lỏng bắn lên mặt, tỉ mỉ dùng khăn lau sạch, tựa như dính phải một thứ vô cùng ghê tởm nào đó.

"Ngươi có thể không giết hắn."

"Ngươi quá tàn nhẫn, Kim Dokja, hắn chẳng qua chỉ là vào phòng của ngươi."

Không biết từ lúc nào, Yoo Joonghyuk đã xuất hiện phía sau cậu, ánh mắt phức tạp.

Trong đôi mắt đen tựa trời đêm kia ẩn giấu có sát khí, có hận thù, có bi thương, nhưng càng nhiều là một loại cảm xúc phức tạp không nói thành lời.

Lần đầu tiên, trên khuôn mặt lạnh băng kia biểu lộ ra một chút biểu cảm, Kim Dokja tựa như nghe thấy chuyện cười rất thú vị nào đó, không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Tàn nhẫn?"

"Yoo Joonghyuk, hiện tại ngươi mới nói câu này, có phải quá muộn rồi không?"

Yoo Joonghyuk mím môi không nói, Kim Dokja thu lại ý cười bên môi, ánh mắt thoáng liếc qua thi thể lạnh lẽo phía sau, hờ hững ném chiếc khăn tay vừa dùng lên, không quay đầu lại, tựa như bố thí cho hắn một ánh mắt cũng vô cùng chán ghét.

"Hắn đáng chết."

Kim Dokja ngữ khí bình đạm, âm giọng lạnh lẽo, tựa như trần thuật một sự thật hiển nhiên, bình thản tới mức khiến người lạnh thấu tim.

[ORV] LumièreNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ