Mania

2.6K 212 12
                                    

*Mania: OBSESSIVE LOVE, Obsessiveness or madness over a love partner.

Park Mingyu (20t): cháu trai của Park Taesan 

Jeon Wonwoo: (30t): bác sĩ riêng của gia đình 

***

Sáng sớm một ngày mùa đông đầy gió, xe của bác sĩ Jeon Wonwoo đỗ ngay ngoài cổng của biệt thự nhà họ Park với một vẻ gấp gáp vô cùng. Chẳng là, chủ tịch Park Taesan vừa gọi điện bắt anh phải đến biệt thự ngay lập tức để còn khám cho cháu trai ngài, Park Mingyu, vì tình hình bệnh của cậu có vẻ chuyển biến khá xấu. Hôm nay là ngày nghỉ của anh theo lịch trực của bệnh viện, vậy mà giờ vẫn bị lôi đầu đi làm, Wonwoo quả thật thấy không lấy gì làm vui vẻ cho cam. Mà vấn đề khiến anh khó chịu không phải là vì bệnh nhân Mingyu của anh, mà là Park Taesan, người đứng sau toàn bộ những đau khổ hỗn loạn của cái gia tộc này.

Người làm của gia đình nhà họ Park đón anh từ tận cổng, đồng thời vội vàng kể lại cho anh những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Thấy bảo cậu Mingyu đã cãi nhau rất to với ngài chủ tịch, mà tâm lý cậu lại không ổn định, nên suýt chút nữa đã có đánh nhau. Vì không tài nào ngủ được dù đã uống thuốc theo yêu cầu, nửa đêm cậu Mingyu còn đi lang thang hoài, miệng lẩm bẩm những câu vô nghĩa khiến đám gia nhân sợ chết khiếp, chỉ dám đi theo phòng cậu chủ làm chuyện dại dột chứ không dám đụng vào hay lay tỉnh. Phải đến sáng sớm nay thì Mingyu có vẻ đã bình tĩnh hơn, cậu ngồi trong phòng, im lặng không một tiếng động, cũng không thèm chuyện trò gì.

"Thưa cậu chủ, là bác sĩ Jeon Wonwoo đến kiểm tra cho cậu." Quản gia Wen Junhui gõ cửa rồi nói vọng vào để thông báo, đúng như dự đoán, chẳng có tiếng động nào hồi đáp cả. Jun đành mở cửa để cho bác sĩ Wonwoo vào phòng, còn không quên dặn dò

"Nếu có vấn đề gì nghiêm trọng xin hãy bấm chuông, chúng tôi sẽ có mặt ngay lập tức."

Wonwoo gật đầu, anh cũng quen với cái tình trạng này rồi, nên không cần hỏi thêm gì nhiều.

"Chào cậu chủ, lại là tôi, bác sĩ Wonwoo đây." Wonwoo đẩy cửa phòng vào rồi khóa kín lại, sau khi chắc chắn quản gia đã không còn đứng ở bên ngoài để nghe được bất cứ lời nào anh nói nữa. Điều trị bệnh tâm thần cho bệnh nhân là một quy trình khó, đòi hỏi sự tập trung cao độ cũng như tính bảo mật cao, nữa là với người có bệnh nặng mãi vẫn chưa có tiến triển như Park Mingyu. Phòng của Mingyu chỉ độc một màu trắng, khiến ai bước vào cũng có cảm giác đây là phòng của một người bệnh. Lần đầu tiên nhìn thấy tình trạng của Mingyu, Wonwoo đã thầm cảm thán, quả là một đứa trẻ tội nghiệp, sinh ra trong một gia tộc phú quý giàu sang vậy mà chưa có lấy một ngày tâm hồn được yên bình. Số lượng thuốc của Mingyu chỉ có tăng chứ không có giảm, các cuộc nói chuyện cũng được xếp lịch dày hơn.

"Cậu đang cảm thấy thế nào..." Wonwoo còn chưa kịp hỏi hết câu, đã bị một vòng tay to lớn ôm trọn lấy. Mingyu cúi đầu hôn anh, một nụ hôn tựa như một bản nhạc đầy bản năng và hỗn loạn, làm Wonwoo phải kéo khẽ áo cậu, nhỏ giọng

"Mingyu, từ từ nào..."

Sau khi đã hôn cho thỏa thích, Mingyu mới chịu buông anh ra, ánh mắt cậu khác hẳn với vẻ buồn buồn nhưng ngây ngô của một đứa trẻ chịu nhiều bi kịch trong quá khứ.

[Seventeen] Bad ClueNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ