Đại kết cục: Cùng ngắm mặt trời mọc

469 28 2
                                    

Cánh cổng bắt đầu dịch chuyển, thì bỗng dưng một cơn gió mạnh thổi đến, hai người họ bị lực hút từ lỗ đen hút vào bên trong.

"Trương Gia Nguyên, tỉnh lai!"

Ai đó đang gọi tên cậu.

"Hả?", Trương Gia Nguyên mở mắt, "Paipai?"

Cậu nhìn thấy Duẫn Hạo Vũ đang nói chuyện với cậu. Cậu vươn tay muốn chạm vào nhưng cơ thể của Duẫn Hạo Vũ đã biến mất. Khung cánh lúc chết ở trong rừng của Duẫn Hạo Vũ xuất hiện trước mắt cậu.

Cậu sợ hãi lui về sau rồi chẳng may rơi xuống vực sâu.

Cậu nhìn sang trái thì thấy cảnh Lưu Chương đang kéo Lâm Mặc lên trong màn sương mờ ở vách đá.

Trương Gia Nguyên rơi xuống ghế, trước mặt cậu là cây đàn piano, trên đó là thi thể của Bá Viễn.

Khung cảnh chết chóc của từng người từng người một xuất hiện, Trương Gia Nguyên cuộn người lại, vòng tay ôm lấy đầu thật chặt.

"Trương Gia Nguyên, đưa tay cho anh", một giọng nói quen thuộc vọng đến, Trương Gia Nguyên ngẩng đầu lên nhìn, là Châu Kha Vũ, cậu đưa tay mình về phía anh. Khung cảnh trước mắt cậu từ từ biến mất, chỉ còn lại bóng tối và Châu Kha Vũ.

Ở nơi đây có một vùng không trọng lượng, Châu Kha Vũ nắm tay cậu đi về phía trước, rồi bỗng dưng Trương Gia Nguyên buông tay mình ra rồi đi về hướng khác.

"Lâm Mặc! Tỉnh lại!", cậu trông thấy Lâm Mặc.

Lâm Mặc đang nhắm nghiền mắt, cậu tát thật mạnh vào má Lâm Mặc nhưng cậu ta vẫn không tỉnh dậy.

Có ánh sáng nhạt phát ra từ nơi không xa, đó là một viên ngọc xanh. Châu Kha Vũ nhặt lấy viên ngọc rồi kéo Trương Gia Nguyên rời đi trước khi hết thời gian.

Họ cầm lấy viên ngọc rồi đập nó vào hố đen. Hố đen vỡ tan thành từng mảnh, ánh sáng chiếu rọi vào, Châu Kha Vũ ôm lấy Trương Gia Nguyên trong lòng, ánh sáng càng lúc càng mạnh, bao phủ lấy tất cả mọi thứ.

"Trương Gia Nguyên? Trương Gia Nguyên!"

Trương Gia Nguyên bất ngờ tỉnh dậy rồi đánh người ngồi trước mặt.

"Ủa? Bộ tao có thù hận gì với mày hả?"

Khi Trương Gia Nguyên ngẩng đầu lên liền trông thấy Lâm Mặc đang tức giận nhìn cậu. Trương Gia Nguyên sợ rằng anh sẽ đánh trả lại nhưng Lâm Mặc chỉ đứng nhìn cậu đầy ai oán.

"Nè...đây là đâu thế ~", giọng điệu nhão nhẹt đầy quen thuộc, Cao Khanh Trần xoa xoa đầu ngồi dậy.

Các thành viên nằm rải rác khắp mọi ngóc ngách của tế đài, từng người một tỉnh lại.

"Có vẻ như...thành công rồi", Châu Kha Vũ xoa cái đầu đau nhức nói.

Cổng đá vẫn còn đó nhưng hố đen bên trong đã biến mất, những nơi bị vụ nổ tàn phá đang dần được hồi sinh.

"Kết thúc rồi, bọn mình thắng rồi!", Trương Gia Nguyên vui vẻ ôm chầm lấy Lâm Mặc.

Lâm Mặc belike: "Ủa? Gì dợ? Đánh mình rồi lại ôm mình? Là yêu mình hay ghét mình?"

INTO1 | SOUL GAMENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ