Chương 1

355 21 1
                                    

Đường Hà Phường thuộc Hàng Châu là một phố cổ có bề dày lịch sử cùng nền văn hóa vững chắc, nó từng là "Hoàng thành căn nhân" của đô thành cổ đại Hàng Châu, là trung tâm văn hóa và thương mại trọng điểm trong triều đại Nam Tống. Trên đường phố lúc này, người qua kẻ lại rộn ràng nhốn nháo, cảnh tượng náo nhiệt vui vẻ là vậy nhưng cửa hàng đồ cổ nằm cuối phố lại đóng cửa.

Ngô Tà nằm ở trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, mày nhíu lại, bởi vì cơ thể không được khỏe mà ngủ rất không an ổn. Trương Khởi Linh nhẹ nhàng ngồi vào bên giường, đưa tay xuống dưới lớp chăn ôn nhu vuốt ve phần bụng hơi nhô lên của hắn, vẻ mặt tràn ngập áy náy, suy nghĩ bay đến thời điểm ở luyện đan thất tại Quỷ Vực...

"Đấy là cái gì vậy? Thuốc trường sinh bất lão sao?" Từ phía sau truyền đến một thanh âm xa lạ kèm theo tiếng huýt sáo, mấy người Ngô Tà ngoái đầu lại thì phát hiện nguyên lai là cái tên Tha Bả* đã dẫn theo vài đồng nghiệp theo đuôi họ tới đây.

(* theo dịch nghĩa thì là cái cây lau nhà, mình không rõ gọi vậy là sao nên giữ nguyên theo Hán Việt là 'tha bả', chắc một kiểu gọi ám chỉ hoặc do tên kia trông như cái cây lau nhà >v<~~~)

Ngô Tà lập tức cảm thấy nhức đầu, bèn lắc: "Viên dược này ăn vào lập tức trúng kịch độc, tuyệt đối không nên động đến, thật sự vô cùng độc."

"Haha! Ta đương nhiên sẽ không ăn, bất quá..." Mắt tên Tha Bả khẽ đảo, ngoan độc nói: "Các người tìm người đến thử xem cái kia thật sự có độc hay không!" Dứt lời, hắn vọt tới bên người Văn Cẩm, lấy súng dí ngay vào huyệt thái dương của cô.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Ngô Tà thoáng chốc cứng đờ, Vương Bàn Tử giơ súng lên mắng: "Rác rười, lũ súc sinh các ngươi, cái này con mẹ nó là để người ăn sao?" Trương Khởi Linh lúc này muốn tiến lên cứu cũng đã không kịp.

"Có phải cho người ăn không, chẳng phải chỉ cần các ngươi thử qua là sẽ biết hay sao?" Tên Tha Bả nhướn mày, nhìn mấy người Ngô Tà đầy khiêu khích.

"Tiểu Tà! Đừng để ý đám khốn nạn này! Không cần quan tâm đến ta!" Văn Cẩm lo lắng kêu to: "Ta đã sớm coi nơi này là điểm kết thúc của bản thân rồi."
Ngô Tà chỉ cảm thấy đầu óc loạn lên: Con mẹ nó cái chuyện gì đây.

Mấy tên đồng nghiệp bên cạnh tên Tha Bả rất hứng thú nhìn biểu tình bất đắc dĩ của Ngô Tà, không biết là kẻ nào còn nhẹ giọng nói: "Đề phòng tên Muộn Du Bình, tên tặc tiểu tử này bản lĩnh rất lợi hại."

Sắc mặt Trương Khởi Linh khẽ biến, nhìn về phía Văn Cẩm. Tha Bả giơ tay, một tên trông như cây gậy trúc bước ra từ phía sau lưng hắn.

Kẻ đó cười rộ lên: "Tiểu Tam gia, ngươi còn nhớ ông ngươi đấy chứ." Nói xong, hắn bước đến bên cạnh bàn đá móc lấy một viên dược, giơ qua: "Thế nào? Ba người các ngươi ai nếm thử?"

"Để ta!" Trương Khởi Linh bước qua, vừa muốn tiếp nhận viên dược thì Ngô Tà đã đoạt lấy, giữ chặt trong tay: "Anh còn phải mang chúng tôi ra ngoài, đội ngũ này một người cũng không thể thiếu."

[Bình Tà] MẶC LONGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ