Chương 3

93 15 0
                                    

Trên đường trở về, Ôn Khách Hành liên tiếp quay đầu nhìn sắc mặt Chu Tử Thư, thấy sắc mặt y nặng nề, môi mỏng mím thành một đường tái nhợt, có chút lo lắng, nhưng lại không dám mở miệng. Chu Tử Thư mỗi bên mang theo một người, khinh công thi triển có chút chậm chạp.

"Tử Thư sư huynh, huynh thả chúng ta xuống từ từ đi thôi."

"Sư phụ, chúng con tự mình trở về là được."

Hai người đồng thời mở miệng, Chu Tử Thư quả thật cũng không chịu nổi nữa. Y có thể cảm giác được kinh mạch nghịch hành, khí hải cuồn cuộn áp chế không được. Vì thế quay đầu đi chỗ khác dặn dò Thành Lĩnh vài câu, nhấp nhô biến mất trong núi rừng.

"Có phải sư huynh bị cảm lạnh hay không." Ôn Khách Hành hỏi, bởi "tuổi tác" hạn chế, nhận thức của hắn đối với bệnh tật còn chưa đầy đủ, chỉ biết mỗi lần thân thể không thoải mái thì đại phu đều nói là bị phong hàn, vì thế học theo mà phán đoán.

Thành Lĩnh tâm nói, nếu thật sự là phong hàn thì tốt rồi. Sư phụ mỗi ngày đều phải truyền nội lực cho sư thúc, thất khiếu tam thu đinh lại dần dần tiêu hao thân thể của người, nếu không phải Đại Vu kê cho phương thuốc tạm thời, sợ là sớm không chống đỡ nổi...

Nhưng sư phụ không cho cậu nói, cho dù là ngày sau Ôn Khách Hành khôi phục thần trí, cũng không cho cậu nói. Thành Lĩnh hiểu được nguyên nhân trong đó, vì thế ngoan ngoãn câm miệng, "Sư thúc, sư huynh dặn dò không được chạy loạn, thúc còn tự mình xuống núi luận võ với người ta, sư phụ đương nhiên tức giận. "

Ôn Khách Hành mếu máo, có chút khổ sở, lại hỏi Thành Lĩnh, "Sư huynh biết chuyện ngươi dạy võ công cho ta? "

Thành Lĩnh gật đầu, "Biết rồi, cho dù ta không nói sư phụ cũng khẳng định đoán được. "

Lúc trở lại núi sắc trời đã tối, Thành Lĩnh trước tiên đưa Ôn Khách Hành về phòng rót hai chén canh gừng, sau đó trằn trọc đến chỗ Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành đi qua đi lại ở trong phòng một lúc, mới vừa rồi biết được Thành Lĩnh bị phạt một trăm lần lưu vân cửu cung bộ vào ngày mai, trong lòng hắn tự trách lại áy náy. Chu Tử Thư nói với bên ngoài đóng cửa tạ khách, nhưng trong viện này chỉ có hai người là hắn và Thành Lĩnh, Thành Lĩnh đi ra đi vào hai lần, lúc đi ra vành mắt có chút đỏ, Ôn Khách Hành cho rằng cậu bị mắng, nội tâm càng áy náy, đầu tiên là xin lỗi Thành Lĩnh, lại lấy đồ chơi dưới đáy hòm của mình đưa qua.

Nhưng cũng không dỗ dành người ta.

Bởi vì Thành Lĩnh không phải tiểu hài tử, cậu khóc cũng không phải bởi vì bị sư phụ trách cứ, mà là hiện giờ thân thể sư phụ gần như dầu hết đèn tắt, mỗi ngày đều phải uống một chén thuốc, sư thúc lại giống như một hài tử không hiểu chuyện... Cậu lấy hết dũng khí, lại một lần nữa chặn Ôn Khách Hành ở cửa muốn nói cái gì đó, thế nhưng vừa mới định mở miệng đã bị nghẹn trở về.

"Thành Lĩnh!"

"...... Sư phụ, con nấu cơm rồi. "

Người trong phòng rõ ràng ngũ quan suy yếu, làm sao còn có thể nghe được trong lòng cậu nghĩ gì? Thành Lĩnh cúi đầu nuốt nước mắt rời đi, lưu lại một cánh cửa trống rỗng cùng tiếng gió gào thét.

(ÔN CHU) (EDIT) TRI XUÂN Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ