Chương 4

139 14 0
                                    

Tháng ba, cây cối nảy mầm, vạn vật sinh sôi.

Chu Tử Thư nghỉ ngơi dưỡng sức một hồi, rốt cuộc cũng chấm dứt bế quan. Vừa ra khỏi cửa, bên trong trang tràn đầy xuân ý, hoa đào rực rỡ khiến người ta chú ý, công tử trong rừng đang múa kiếm chiêu, một bộ bạch y thắng tuyết, thần tư giống như phong quang tễ nguyệt.

"A Nhứ! " Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư tới, mừng rỡ vội vàng thu kiếm chạy tới.

"Ta tự chủ trương, thu nhận mấy người bọn họ làm đồ đệ cho Thành Lĩnh, A Nhứ huynh sẽ không tức giận chứ." Ôn Khách Hành chỉ chỉ mấy tiểu đồng bọn phía sau đang dùng bùn đất làm tổ cho kiến, trong đó có một đứa đem bùn đen cọ lên mặt, ngẩng đầu cười với Chu Tử Thư một cái để lộ ra một hàm răng trắng bóng.

Chu Tử Thư buồn cười, "Nếu là đồ đệ của Thành Lĩnh, vậy chỉ cần Thành Lĩnh đáp ứng là được rồi, ta cũng chỉ hỏi qua mà thôi." Nói xong liền chuyển đề tài, "Sao ngươi lại ngoan ngoãn luyện kiếm như thế, không cùng bọn họ đi chơi bùn đi? "

Ôn Khách Hành mím môi, ánh mắt vừa nâng lên, mang theo chút ủy khuất như làm nũng, "Ta không muốn A Nhứ tĩnh dưỡng lâu như vậy đi ra lại nhìn thấy ta không hề tiến bộ. "

"Được, vậy ngươi liền cho ta xem xem một tháng này tiến bộ như thế nào."

Nói xong, liền lui về phía sau hai bước dựa vào gốc cây, giơ tay lên làm thủ thế "Mời". Ôn Khách Hành trên tay vẫn cầm mộc kiếm, cũng không hàm hồ, điểm kiếm mà lên, kiếm quang theo chiêu thức khởi động xẹt qua diễm diễm xuân quang, đẩy ra một mảnh biển hoa. Chu Tử Thư tựa vào bên cạnh cây, trên tay cầm một bầu rượu nho nhỏ, một bên ngắm cảnh đẹp, vừa nghĩ đến người kia, thẳng đến khi bỗng nhiên phát hiện Ôn Khách Hành lấy kiếm khí nhấc cánh hoa bay lên đầy trời, xông về phía mình.

"Sư huynh, đến so một hồi nào!"

Chu Tử Thư lắc đầu, có loại ảo giác mình bế quan một tháng này, đứa nhỏ liền lớn lên mấy tuổi.

Nhưng vẫn là chiều hắn, thuận tay bẻ một cành hoa trên cây, gia nhập chiến cuộc.

 Xuân tháng ba, mưa hoa bay phấp phới đầy trời, tựa như lần gặp đầu tiên khi đó.

08

Lúc kinh trập, mưa rất lớn, sấm sét từng trận. Bầu trời đêm đen đặc bị xé ra một lỗ hổng, ngay sau đó, tiếng sấm ầm ầm từ phương xa nổ tung, từng trận lại từng trận, làm cho người ta trằn trọc khó ngủ trong đêm mưa.

Chu Tử Thư cũng không có sợ tiếng sấm, chỉ là bên ngoài âm trầm dục vũ, trong phòng không tránh khỏi có chút oi bức. Mới vừa rồi mộng xuân hoang đường, khi tỉnh lại, chăn gấm bị thấm ướt một mảnh, mồ hôi ướt đẫm áo lót trắng bên trong, có chút khô nóng dính nhớp.

Y không rõ rốt cuộc có nên rời giường xử lý một phen hay không, thân thể lại bủn rủn lười nhúc nhích. Vật kia giữa hai chân cũng không có dấu hiệu yên tĩnh, tình dục trong mộng còn chưa phai nhạt từng đợt từng đợt xông lên, y đưa tay vào trong tiết khố chậm rãi động vài cái, áp lực mà thở dốc, hai gò má theo đó nổi lên một mạt ửng hồng.

Bỗng nhiên, trên bầu trời vang lên một tiếng sấm, cửa phòng bị gõ vang ba tiếng, "Cốc cốc cốc", y vừa định mở miệng trả lời, lại phát hiện âm điệu của mình còn mang theo tình dục nồng đậm, vì thế một câu "Ai đó" bị kẹt trong cổ họng nói không nên lời.

(ÔN CHU) (EDIT) TRI XUÂN Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ