Jaki cố gắng chen vào đám đông nhưng với cơ thể nhỏ con và thân hình mảnh khảnh kia thì cậu nào phải đối thủ của bọn vào tù ra tội đã nhuốm màu đời, chẳng ngoài dự đoán em không chen vào được ngược lại còn bị xô đẩy mém ngã, lúc tấm lưng thanh mảnh chỉ còn cách mặt đất vài li thì một cánh tay vươn tới nắm lấy em rồi thế ôm em vào lòng.
- Zero?
Những thanh âm trầm thấp được cất lên lẫn trong đó là những nốt nhạc ôn nhu,dịu dàng nhưng đâu đó cũng có chút hờn ghen. Cậu ngửa đầu lên nhìn người nọ, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau đôi đồng tử của Jaki vô thức mở to. Đôi mắt đỏ thẫm rùng rợn cùng ánh mắt sắc lạnh, vô hồn ấy như xoáy sâu vào não bộ của cậu làm các dây thần kinh tê liệt chỉ trong vài giây ngắn ngủi của một lần thoáng nhìn nhau mà cứ ngỡ như đã cùng nắm tay bước qua mùa xuân tươi mát của tuổi đầu chớm nở, đi dưới những tán cây rực rỡ sắc đỏ của ngày hè oi ả với khát khao cháy bỏng của tuổi mới lớn và dắt tay nhau cùng chạy qua nhiều con đường góc phố trong những năm tháng dịu dàng bắt đầu chững chạc, để rồi buông tay rời đi dưới bầu trời đêm đông lạnh buốt giá thay vì sưởi ấm trái tim và cơ thể khô héo lạnh lẽo.
Từng lọn tóc của người đàn ông dần rũ xuống nơi khoé mắt em hệt như tấm màng rơi xuống nơi cửa sổ che đi những tia ánh nắng ban mai đang chiếu rọi vào căn phòng để rồi hình ảnh duy nhất mà Jaki có thể nhìn thấy chỉ còn gương mặt chững chạc điểm tô thêm những đường nét của thời gian làm nó càng thêm gai góc khó gần.
Lúc này Jaki mới chợt nhận ra cả hai... rất gần, nơi đầu mũi gần như chạm vào nhau khiến cho luồng khí nóng hổi đang phả vào mặt càng thêm sống động, từng vệt hồng đo đỏ cũng theo đó mà xuất hiện lấm tấm trên gò má trắng nõn riêng hai vành tai từ lúc nào đã xuất hiện màu đỏ lựu. Cậu ngại ngùng quay đi đôi tay giơ lên che giấu những vệt đỏ và sự ngại ngùng e hẹn đang dâng trào trong lòng.
- A_anh nhận lầm người rồi!!.
Cậu vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của gã đàn ông lạ mặt còn người nọ trông thấy cậu như thế thì chỉ lẵng lặng buông tay cho cậu chạy đi nhưng chẳng thể nào che đậy đi cảm xúc trong lòng mà quay đầu nhìn theo bóng hình đang khuất xa với đôi mắt luyến tiếc.
- T..thưa đội trưởng Wolfgang tên tù nhân Zero đã trốn thoát rồi ạ ch..chúng tôi thật sự rất xin lỗi vì sự vô dụng này ạ.
Tên cai ngục hành lễ trước vị đội trưởng đáng kính có thể cho là mạnh nhất nhì nhà tù, giọng hắn rung rung sợ sệt gương mặt tái mét không còn giọt máu khi đối diện với Wolfgang.
- Ừ, vất vả cho các cậu rồi.
Từng đường nét trên khuôn mặt từ nãy tới giờ vẫn lạnh tanh không có nổi một tia xúc cảm có lẽ do vậy nên chỉ cần thấy hắn thì cho có là tù nhân hay cai ngục cũng phải né xa vài mét.
- Dạ..dạ vâng, ngà..ngài ấy đâu mất rồi.
- Ngươi đang lẫm bẩm gì thế?.
- Vâng thưa đội trưởng Jasmine tôi vừa báo cáo việc tên Zero trốn thoát cho đội trưởng Wolfgang ạ.
- Tên này cư xử khác thường nhỉ?, nếu nhớ không nhầm thì tuần sau hắn mới về mà.