Phiên ngoại: Mơ (1)

551 56 1
                                    

Dành tặng cho tất cả những day dứt còn sót lại của "Khách mời"

Một phần phiên ngoại dùng để xoa dịu, chữa lành tâm hồn cho tất cả chúng ta, cũng coi như phúc lợi nho nhỏ sau kỳ thi cao khảo vừa rồi của bạn học Mã.

WARNING: Nếu bạn đã hài lòng với cái kết vốn có của truyện, có thể coi phiên ngoại này là một câu chuyện riêng biệt rạch ròi không liên quan đến chính truyện. Còn với những ai mong muốn một kết thúc khác cho đôi trẻ thì đây chính xác là "liều thuốc" dành cho bạn rồi.

______________

Phiên ngoại: Mơ (1)

"Tới rồi tới rồi."

Đinh Trình Hâm còn đang thiu thiu ngủ thì bất ngờ bị tiếng hú hét của hai đứa nhóc bên cạnh đánh thức. Anh uể oải ngồi thẳng dậy, vò loạn mái tóc rối tung rối mù, mí mắt vẫn còn đang lim dim, chỉ nghe thấy tiếng ai đó đang nói.

"Mã ca về rồi."

Một câu này khiến cho Đinh Trình Hâm bật khỏi giường như lò xo, vội đến mức không kịp xỏ dép, chân đất chạy như bay ra ngoài cửa phòng.

"Không hổ danh là Mã ca của chúng ta."

"Mã ca đẹp trai quá."

Vẫn là cái giọng điệu bông đùa sến sẩm của Trương Chân Nguyên và Lưu Diệu Văn, như thường lệ nhận được mấy câu cười hùa theo của người kia. Cậu đứng trước cửa phòng, mũ lưỡi trai đen che khuất tầm mắt, không giấu được mái tóc dài mọc loạn châm chỉa sau gáy, bên dưới là một thân áo quần đơn giản phủ lên làn da dường như đã hơi rám nắng một chút.

Đinh Trình Hâm dang rộng vòng tay chờ đợi cái ôm của người kia, nào ngờ cậu chỉ hơi khom người vươn tay vỗ lên vai anh một cái.

"Chào Đinh ca."

Nghe thấy cách xưng hô này, Đinh Trình Hâm bỗng ngẩn người, vừa rồi anh quá vui mừng nên không để ý phía sau lưng cậu là một dàn staff cùng ống kính máy quay đang chĩa thẳng trên đầu bọn họ.

Mã Gia Kỳ bắt được một tia mất mát trong ánh mắt trong veo kia, nén thở dài một cái, năm nào cũng vậy, khoảnh khắc mọi người gặp nhau sau kỳ thi Cao khảo đều sẽ được ghi lại thành một phần tư liệu.

Staff lần lượt tràn vào phòng, vừa lắp đặt thiết bị vừa nhắc nhở mọi người những nguyên tắc quen thuộc khi quay tư liệu đời sống, Mã Gia Kỳ nhân lúc này lén lút ở đằng sau kéo nhẹ tay Đinh Trình Hâm một cái, đầu ngón trỏ dịu dàng bóp phần thịt lòng bàn tay mềm mềm của anh.

Đinh Trình Hâm quay lại nhìn cậu với đôi mắt tủi hờn vô cùng, tựa như đang làm nũng, anh quay qua xác nhận một lần nữa rằng không có máy quay nào đang sáng đèn rồi mới thở phào một hơi, cả người mềm mại dựa vào lòng Mã Gia Kỳ.

"Vừa mới ngủ dậy sao?"

Mã Gia Kỳ nhìn bộ dạng bơ phờ như mèo bị dẫm đuôi của anh, không nhịn được cười khẽ một tiếng trêu chọc, thuận tay vuốt lại mái tóc lòa xòa sau gáy người kia. Đinh Trình Hâm nào chịu được thanh âm thì thầm quanh quẩn bên tai ấy, ậm ừ mềm nhũn đáp lại.

[Kỳ Hâm] Khách MờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ