5-7

694 68 0
                                    

5.

Mã Gia Kỳ đang ngồi ngoài phòng khách, nhìn thấy anh liền rót thêm một tách trà.

"Dậy rồi à?"

Đinh Trình Hâm vẫn còn hơi mơ ngủ, gật gật đáp lại, khí lạnh của sàn nhà truyền tới lòng bàn chân khiến anh tỉnh táo hơn đôi chút, theo thói quen tới kệ tủ tìm một đôi dép lê.

"Buổi tối gió lạnh nên không muốn để cậu ngủ ngoài này."

Cậu nói.

Đinh Trình Hâm chợt nhớ tới những chiều tối mùa thu năm này qua năm khác, mỗi khi bản thân nhất quyết đòi đi dạo quanh bờ sông, cũng là người này nói với anh câu "Buổi tối gió lạnh", sau đó quàng cho anh hai vòng khăn len, mũ lông trùm tới tận tai, khiến tóc mái anh xẹp xuống che luôn cả mắt. Cho dù trời có lạnh đến mấy, người này cũng sẽ không bao giờ chịu đeo găng tay, mỗi khi sóng bước cùng anh dạo phố, sẽ quay sang nói với anh rằng.

"Tay tớ lạnh ghê này, A Trình giúp tớ sưởi một lúc được không?"

Đinh Trình Hâm sẽ luôn vì việc được đi ra ngoài chơi mà vui vẻ nắm lấy tay người nọ xuýt xoa.

"Nào để anh đây sưởi ấm cho Tiểu Mã nhé."

Thực tế thì không phải lúc nào người nọ cũng chiều theo ý anh, cậu thì nhiều lý do rồi, còn toàn lấy lý do từ anh ra nữa chứ, nào thì hôm nay vết thương ở eo của anh lại đau, không được phép vận động nhiều nữa, nào là hôm qua anh cày truyện thức khuya, sáng dậy có quầng thâm mắt nên nay phải chịu phạt. Mỗi lúc như thế, biết là không thể sử dụng uy quyền của một người anh cả, Đinh Trình Hâm chỉ có thể cúi mặt phụng phịu tỏ vẻ tủi thân.

"Ồ, tớ biết mà."

"Biết cái gì."

"Biết là khi Mã Gia Kỳ yêu thương tớ, dù nói buổi tối gió lạnh nhưng vẫn sẽ bằng lòng cùng tớ đi chơi. Biết là khi Mã Gia Kỳ không còn yêu thương tớ nữa, sẽ nói buổi tối gió lạnh rồi đóng cửa nhốt tớ ở trong phòng, để cho tớ buồn chán phát ngất thì thôi."

"Không đâu."

Hiện tại Đinh Trình Hâm lại muốn hỏi cậu, câu "không đâu" kia ám chỉ điều gì. Là sẽ không đóng cửa bắt anh ở nhà không cho đi chơi, hay là sẽ không có chuyện cậu không còn yêu thương anh nữa.

6.

Đợi đến khi anh hoàn hồn lại, trong tay đã cầm một cốc trà nhạt màu, hơi ấm vẫn còn phảng phất bốc lên từ miệng cốc.

"Đinh lão sư đến tìm tớ uống trà nói chuyện chơi thôi sao?"

Rất trực tiếp, vào thẳng vấn đề, giống như một cú đánh trực diện vào lồng ngực đối phương. Mã Gia Kỳ xưa nay vẫn vậy, luôn vào những lúc anh chỉ muốn trùm chăn lên đầu ngủ một giấc mà quên hết tất cả, sẽ cười khổ một tiếng dựng anh dậy, vờ nghiêm mặt nói: A Trình, không được phép trốn tránh vấn đề.

Đinh Trình Hâm nhấp một ngụm trà, dường như còn chưa cảm nhận được mùi vị, lại thêm một hớp lớn, chất lỏng đắng chát tràn ngập cuống họng, thế nhưng, khi anh cất lời lại nhận ra khóe môi mình vẫn khô khốc.

"Mã Gia Kỳ, tớ... "

Đắng thật, dư vị đọng lại khiến cổ họng anh như biến thành một sa mạc khô cằn nứt nẻ, trong thoáng chốc tưởng chừng cái đắng kia đã xông tới tận óc, đại não bỗng tê liệt chẳng thể điều khiển đôi môi thốt lên một từ.

[Kỳ Hâm] Khách MờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ