8-12

485 61 1
                                    

8.

Chuyến bay trở về Thượng Hải bỗng trở nên dài đằng đẵng, nằm trên ghế máy bay, Đinh Trình Hâm chẳng thể nào ngủ được bởi dòng chảy ký ức cứ chầm chậm hiện lên trước mắt.

Năm hai mươi tuổi, cậy tuổi trẻ ấy mà, chẳng biết sợ là gì, khóc lóc vật vã một hồi, cuối cùng vẫn chạy về bên nhau.

Khoảng thời gian đó thực sự khủng hoảng vô cùng, người hâm mộ luôn luôn bắt gặp anh trong tình trạng tinh thần suy sụp, quầng mắt thâm đen, tròng mắt giăng đầy tơ máu. Những lúc như thế công ty chỉ có thể lên tiếng rằng do công việc và lịch học ở trường tương đối áp lực, bản thân nghệ sĩ sẽ cố gắng tự điều chỉnh.

Những lần tập luyện hay quay tài liệu cùng nhóm, Mã Gia Kỳ bắt đầu khoác lên mình lớp mặt nạ mang tên "đồng đội" – "anh em" – "bạn bè". Cậu vẫn giống như trước, vui vẻ dịu dàng gọi anh "Đinh ca", nếu không phải cũng là người trong cuộc, có lẽ anh cũng giống như mấy đứa em còn lại trong nhóm bị dáng vẻ ấy đánh lừa đến chẳng hay biết gì.

"Mã Gia Kỳ, loại đau khổ này tớ không chịu đựng nổi. Phải làm sao đây?"

Không thể bỏ lại tất cả ở sau lưng, nhưng anh vẫn ngốc nghếch lần nữa nhào vào vòng tay của Mã Gia Kỳ, giống như kẻ kiêu ngạo đi trên sông băng tưởng rằng dưới chân mình là loại đá ngọc vĩnh hằng.

Đinh Trình Hâm năm hai mươi mốt tuổi vùi đầu vào lồng ngực bạn học Tiểu Mã, nghe thấy cậu nói.

"A Trình gầy đi nhiều rồi."

Nhưng thứ hạnh phúc bên dưới dòng sông băng kia rồi cũng phải tan chảy khi mùa xuân đến.

9.

Khi đó cả hai không xác định lại mối quan hệ, nhưng đám nhỏ trong nhà cũng lờ mờ nhận thấy, sau một khoảng thời gian mơ hồ không rõ chuyện gì xảy ra, Đinh ca và Mã ca dường như lại trở về tuổi mười lăm mười sáu, suốt ngày quấn lấy nhau chẳng rời.

Đinh Trình Hâm nghỉ phép một thời gian về Tứ Xuyên, bất ngờ là công ty không những lập tức đồng ý, còn cho phép anh nghỉ ngơi tận 1 tháng liền.

Tiếc là anh về nhà đúng vào thời điểm bố Đinh đang đi công tác ở tỉnh ngoài, còn Bánh Ú đã vào tiểu học, líu lo khoe với anh vở tập viết chi chít điểm mười. Bữa cơm đoàn viên sau đó nhanh chóng kết thúc trong tiếng cười nói vui vẻ của đại gia đình.

Buổi tối hôm đầu tiên về nhà, mẹ ngồi bên giường xoa đầu anh, không giấu được những tiếng thở dài.

"Chuyện của hai đứa vẫn chưa dứt sao?"

Đinh Trình Hâm chột dạ nhét điện thoại xuống dưới gối, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu rọi sáng loáng một góc phòng, chẳng rõ là ánh trăng hay ánh đèn đường. Anh nắm lấy tay mẹ, quả quyết nói.

"Mẹ, con thật sự rất thích cậu ấy."

"Trình Trình, mẹ biết, hai đứa không có nhiều bạn bè, ở cạnh nhau thời gian dài, tình cảm thân thiết như người nhà, ngộ nhận cũng là điều dễ hiểu."

Đinh Trình Hâm mím chặt môi, nhưng vẫn im lặng nghe mẹ nói tiếp.

"Sau này con sẽ được tiếp xúc với nhiều người hơn, rồi gặp được người con gái mà con thực sự yêu thương. Lúc đó tình bạn của hai đứa phải làm sao đây."

[Kỳ Hâm] Khách MờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ