🍑 Chương 25 🍑

5.8K 64 6
                                    

Edit: Vũ Quân

Thời tiết ấm dần lên, trong trường học tùy ý đã có thể thấy học sinh ăn kem. Thẩm Đào và Văn Hựu Song nhịn cả mùa đông, con sâu thèm ăn bị gợi lên, hai người nhìn chằm chằm vào tủ đông ở quầy bán quà vặt, đôi mắt tỏa sáng.

Nhưng cuối cùng chỉ có Thẩm Đào mua một cây kem sữa chua, Văn Hựu Song không ăn, bởi vì Tống Nguyên Thanh đã từng nói không được ăn. Tạ Ương cũng từng nói, nhưng Thẩm Đào cảm thấy sẽ không xui xẻo đến mức bị cậu bắt gặp.

Vậy mà vừa ra cửa hai người đã nhìn thấy Tạ Ương và Tống Nguyên Thanh đang đi về phía bên này, Thẩm Đào cảm thấy đúng là sợ cái gì thì gặp trúng cái đó, cô dậm chân chuẩn bị nhận sai.

Văn Hựu Song cầm lấy cây kem của cô: "Cứ nói là tớ ăn."

Tạ Ương và Tống Nguyên Thanh cùng nhau tới mua nước, phát hiện chỉ có Văn Hựu Song cầm kem, Tạ Ương không tin Thẩm Đào thành thật như vậy: "Cậu không ăn?"

"Không... Không ăn mà."

"Vậy trên khóe miệng cậu là cái gì kia?"

Ăn vẫn còn dính bên miệng sao?! Thẩm Đào cuống quít giơ tay đi lau, lau hai cái lại phát hiện trên mu bàn tay chẳng có gì.

"Giỏi quá nhỉ, giữa tháng tư mà đã ăn kem, còn học được nói dối nữa."

Tạ Ương đi vào quầy bán quà vặt, Thẩm Đào lập tức theo sau.

Chỉ còn lại hai người. Tống Nguyên Thanh biết Văn Hựu Song sẽ không ăn, bởi anh đã lập quy củ không thể ăn đồ lạnh với cô.

Sở dĩ cô cố ý "Phạm sai lầm", đại khái là do trong khoảng thời gian này anh không đến nhà cô, cô cũng sẽ không làm nũng, nên đành phải lấy cách tìm phạt để khiến anh chú ý.

Cô thích bị quản giáo, anh cũng vui lòng chơi cùng cô.

"Không phải anh đã nói không được ăn đồ lạnh rồi sao?"

"Đột nhiên em rất muốn ăn nên mới ăn..."

"Đây là trái với quy củ?"

"Không nói lời nào vậy anh coi như em cam chịu, 10 giờ tối nay chờ anh ở cửa."

Văn Hựu Song nắm chặt tay, như vậy có nghĩa là... Tối nay anh sẽ đến nhà cô.

9 giờ 50, Văn Hựu Song đã tắm rửa xong và thay áo ngủ, cô còn lặng lẽ phun một ít nước hoa ở sau tai.

Cô quỳ ngay ngắn trước cửa, cách 10 giờ càng ngày càng gần, tiếng tim đập của cô cũng càng thêm kịch liệt.

Tống Nguyên Thanh mở cửa tiến vào, thấy cô đỏ mặt quỳ, anh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Rõ ràng là tự cô tìm lấy nhưng khi anh đến cô lại xấu hổ.

Anh không đổi giày mà đi đến bên cạnh cô, thấp giọng nói: "Gọi anh."

Từ trước đến nay là giọng nói đọc diễn cảm thơ văn, mà bây giờ lại nói loại lời này...

Văn Hựu Song cảm giác phía sau lưng nổi lên một tầng da gà, cô xấu hổ, nhưng không thể ngăn mình cảm thấy thích.

"Chủ nhân..."

[Edit HOÀN] Trái đào gieo vào mùa xuân - H vănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ