Chap 1

905 40 2
                                    


Tôi - Kỳ Duyên

****

Tiếng gà gáy te lé le te sáng rồi ai ơi...

Hihi, chào mọi người ngày mới tốt lạnh nhó!

Bình minh khuất bóng rồi nên tôi phải thức. Còn tiếng gà gáy thì không có đâu, tại tui ở chung cư mà 🥲.

Như thường lệ. Tôi bật người khỏi chiếc chăn như được bật công tắc khi nghe tiếng chuông báo thức. Vươn vai đón nắng mai một cái cho năng lượng tràn ngập tôi mới bước xuống giường làm vệ sinh và thay đồ. Tôi cũng không siêng năng gì mà thức 6h sáng thay đổ chuẩn bị mọi thứ đâu. Tại tôi hơi lề mề nên phải thức sớm để chuẩn bị đi làm, nếu thức như người ta thì tôi trễ mất.

Ngày nào như ngày nấy, chuẩn bị tươm tất, ngắm nhìn mình trong gương thật kĩ rồi tôi mới xuống nhà ăn sáng với ba và mẹ yêu dấu.

Đồ ăn sáng tôi dùng suốt bao năm qua đều chính tay mẹ tôi nấu, thật ra chẳng phải cao lương mĩ vị gì nhưng tôi lại thấy nó ngon tuyệt vời ấy. Biết sao không? Tại vì đó là mẹ tôi nấu cho tôi. Aayya, ayya tôi cảm thấy mình dạo này lại quá dẻo miệng rồi. Dậy mà sao chẳng anh chàng đẹp trai nào để ý nhỉ? Bọn họ không có mắt sao. Khổ tấm thân này quá đi mà~~

Sau khi ăn xong, phụ mẹ để bát vào bồn rửa thì tôi cũng xách giỏ lên đi làm. Trước khi đi phải chào ba mẹ một tiếng nữa.

"Thưa ba mẹ con đi làm."

"Đi đường cẩn thận nha con."

"Dạ....*đùng*...."

Xui xẻo.

Tôi vừa định mang giày vào thì quay đầu trúng cánh cửa một cái rõ đau. Tôi thầm hận tại sao cánh cửa lại ở đây còn đụng vào người tôi? Là tại nó, tại nó hết. Kỳ Duyên này đúng là xui xẻo mới bị nó tông vào.

"Có sao không con? Trời đất, 26 tuổi rồi mà vẫn như con nít, hậu đậu."- mẹ nhanh chóng xuýt xoa cái trán đỏ u của tôi, trong khi tôi vẫn đang nhăn mặt.

"Con không sao, thôi con đi làm nha mẹ yêu."- Nói rồi tôi cũng nhanh chóng bỏ đi trong cái lắc đầu ngao ngán của ba mẹ. Tôi sợ trễ giờ thì sếp tôi sẽ lại cằn nhằn hết một buổi sáng nên tôi phải nhanh chóng đến chỗ làm.

Mặc dù khởi đầu ngày mới tông vào cánh cửa nhưng sau khi ra ngoài mọi thứ lại nguôi ngoai hết. Bầu trời cao ngút ngàn tầng mây, lúc nhỏ tôi nhiều lần thắc mắc khoảng cách từ đây lên tới ông trời là bao nhiêu kilomet để sau này lớn lên tôi sẽ kiếm tiền làm một cái than bắc lên đó tham quan. Lớn lên tôi mới biết, lúc nhỏ mình thật ngây thơ.

Tôi lấy hơi hít một hơi không khí, cảm thấy hôm nay tâm tình của tôi thật tốt.

....

Đến chỗ làm, như thường lệ tôi sẽ vào phòng riêng để làm việc thôi. Tôi cũng phải nghiêm túc lại không cho người khác thấy bộ mặt "tưng tửng" của mình. Như thế sẽ rất mất hình tượng vị quản lý đẹp gái lạnh lùng hehe.

Cốc...cốc...

"Vào đi."- Tôi lạnh giọng ra lệnh, mắt vẫn hướng vào đóng tài liệu trên bàn.

[COVER] Làm "Vợ" Miền Tây - Minh Triệu x Kỳ DuyênWhere stories live. Discover now